Chương 139: Ta không thích bị người cho tính toán
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
“Là tên hỗn đản nào dám cả gan cướp người của ta?” Phi Khánh sắc mặt đen như đáy nồi, tức giận nói.
Hồng Tụ nhất thời á khẩu không trả lời được, nàng vừa rồi chỉ là nói lời bịa đặt mà thôi, nàng làm gì có người trong lòng đâu a!
Bất quá, Hồng Tụ quét mắt xung quanh một vòng, liền nhìn thấy Nhất Minh đang chuẩn bị xoay người rời đi, vội vàng chỉ tay hô lên một tiếng: “Là hắn!”
Đám người theo bản năng nhìn lại thì thấy một thiếu niên bạch y mặt ngơ ngác đứng tại trong đám người.
Hồng tụ vừa rồi vội vàng chọn đại một người trong đám đông, kỳ thật cũng là vì nhìn thấy hai cô gái đi theo Nhất Minh có vẻ không phải bình thường gia tộc có thể có loại khí chất đó.
Loại khí chất sống lâu năm bên trong gia tộc lớn mới có, bình thường mọi người rất ít khi có loại khí chất này.
Nhất Minh thì chẳng qua chỉ là một tên võ giả mà thôi, nhưng độ anh tuấn viễn siêu đám người, nhìn vào liền thấy tựa như hạc trong bầy gà ngay lập tức liền nhìn ra.
Cùng những tên võ giả tầng dưới chót so ra, bọn hắn một mặt đầy u ám, y phục trên người cũng không được coi là tốt nhất loại kia, còn lại thì đều là phổ phổ thông thông bách tính nơi này.
Không chọn hắn, chẳng lẽ còn có thể tuyển những tên võ giả bần hàn, hay những người răng vàng bốc đầy mùi gia hỏa hay sao?
Nếu chọn như thế chẳng khác nào đả kích sự thông minh của tên Phi Khánh này a.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều ghé mắt nhìn lấy Nhất Minh thân ảnh, một tên trung niên vừa nảy cũng không nhịn được lớn tiếng nói: “Huynh đệ ngươi thật sự là chân nhân bất lộ tướng a, rõ ràng cùng cô nương nhà người ta có quan hệ mờ ám còn hỏi ta lai lịch của nàng, thật sự khiến ta mở mang tầm mắt, hắc hắc.
”
Chúc Tình cùng Chúc Thanh Hà cũng hai mắt trợn tròn nhìn lấy Nhất Minh, hai nàng đến nơi này xem bát quái nhưng bây giờ mới phát hiện, chân chính bát quái lại là trên người thiếu niên này a!
Cái này đúng thật khiến người ta nhìn bằng con mắt khác a!
“Nhất Minh ca ca lợi hại! khặc khặc khặc.
” Chúc Thanh Hà giơ ngón tay, cái cười hắc hắc nói ra.
Hồng Tụ hít sâu một hơi, sau đó hướng về phía Nhất Minh đi đến.
Nhất Minh nhìn qua nàng trong lòng không hiểu sao có cảm giác khó chịu, nhíu mày nói: “Cô nương ăn nói cũng phải có chừng mực, chúng ta từ khi nào quen biết?”
Việc này đối với hắn cũng không có cái gì, nhưng nếu chỉ vì chuyện này mà liên tục có phiền phức tìm đến cửa, thì hắn thật sự muốn một đao bế con hàng này lên tây thiên cho khỏe người.
Nghĩ là nghĩ như vậy, Nhất Minh cũng không phải là người hiếu sát cái gì, cho nên hắn cũng bình tĩnh hỏi cho ra lẽ.
Hắn hiện tại giúp ai cũng không tốt, giúp cô nàng này cõng nồi thì tên công tử ca kia chắc chắc sẽ tìm hắn gây phiền phức.
Còn nếu phủ nhận việc này thì lộ ra chính mình làm tổn thương cô nàng này, tên công tử ca kia cũng sẽ tìm đến chính mình.
Nữ nhân đúng thật là tổn hại tốc độ rút đao của ta a!
Hồng Tụ dần dần đi tới làm ra một bộ đáng yêu bộ dáng, thấp giọng nói: “Công tử, ngươi giúp ta một chút có được không, tên này dây dưa với ta thật sự quá lâu rồi, ân tình này ta sẽ ghi nhớ trong lòng.
”
Dứt lời,
Hồng Tụ lập tức khoác lấy cánh tay của Nhất Minh hướng về phía Phi Khánh nói ra: “Phi công tử, ta đã có người trong lòng, còn xin ngươi đừng khiến chúng ta cảm thấy khó xử.
”
Giờ khắc này.
Sắc mặt của Phi Khánh thật sự phi thường không tốt, mặt của hắn vừa rồi bị cô nương này quất mấy bạt tai, sau đó còn bị người cho đội mũ xanh trên đầu.
Điều này chẳng khác gì để tên thiếu niên này ngồi lên đầu mình quẩy trên đó, điều này có thể nhịn được sao? Có thể nhịn được sao?
Hắn truy cầu Hồng Tụ không biết đã bao nhiêu lâu, thất bại đã bao nhiêu lần, điều này cả cái Nam thành này ai ai cũng biết.
Thế mà… thế mà lại có người dám không xem hắn ra gì, ngang nhiên cướp đoạt người tình của hắn.
Con mẹ nó còn có thiên lý sao?
Phi Khánh vừa định tiến lên cho người giáo huấn tên thiếu niên này một trận, đã thấy Nhất Minh đem cánh tay rút ra lui về phía sau, trầm giọng nói: “Cô nương, tại hạ ngày hôm nay vừa đến Nam thành, cũng không muốn dính vào chuyện nhảm nhí như thế này, việc của cô nương tại hạ không quản, cáo từ!”
Dứt lời,
Nhất Minh gật đầu một cái sau đó quay người chuẩn bị rời đi.
Cả đám người nghe vậy nhất thời kinh ngạc không thôi, trên đời này lại có người từ chối cô nàng này thẳng thừng như vậy?
Đối với đám võ giả tầng dưới chót này mà nói, Hồng Tụ đã là “tiên nữ” trong lòng bọn họ, thế mà tên thiếu niên này không biết sống chết trực tiếp từ chối?
Đây còn là nam nhân sao?
Nữ nhân người ta còn không biết liêm sỉ thừa nhận, ngươi một cái nam nhân vì sao lại từ chối như thế đâu?
Con mẹ nó, thật tức chết ta rồi!
Phi Khánh nghe được lời này cả người lập tức sửng sờ chốc lát, hắn không ngờ rằng có người lại từ chối người tình của mình, đây là đạo lý gì?
Đây chẳng phải nói người tình mình truy cầu trong mắt của hắn không đáng một xu nào hay sao?
Điều này thật có thể nhẫn?
Giờ khắc này trong lòng Phi Khánh dường như bốc hỏa trong lòng, dường như chỉ cần một tác động nhỏ cũng có thể khiến núi lửa phun trào đồng dạng.
Còn Hồng Tụ khi nghe được thế mà có người từ chối mình như thế, khiến nàng không thể nào chấp nhận được!
“Ngươi đứng lại đó!” Hồng Tụ trong lòng tràn đầy uất ức quát to một tiếng, “Ta đã đem chân tình của mình giao cho ngươi, mà ngươi lại đối với ta như vậy, ngươi có còn là con người hay không?”
Đám người nghe xong lời này nhất thời trợn tròn mắt!
Đây lại là cái tình huống như thế nào?
Chân tình?
Nàng thật sự không thể tin được, chính mình dung mạo tuyệt sắc như hoa, thế mà một tên tàn phế cũng dám từ chối giúp đỡ chính mình, nếu đã như vậy thì kéo hắn xuống nước để xem ngươi phản ứng thế nào!
Chúc gia tỷ muội giờ khắc này nuốt một ngụm nước bọt!
“Cái bát quái này cũng thật là gây cấn quá đi a!” Chúc Thanh Hà nội tâm kích động không thôi, tên tiện nghi ca ca của mình sẽ phản ứng như thế nào đây?
Cũng không phụ sự chờ mong của đám người.
Nhất Minh còn chưa đi được vài bước chân, khi nghe được lời này của Hồng Tụ hắn lập tức dừng bước lại.
Nhất Minh xoay người lại, từ từ đi đến Hồng Tụ “ba” một tiếng giòn tan vang lên, một bàn tay trực tiếp phiến trên mặt Hồng Tụ, khiến hàng không chịu được lập tức lảo đảo ngã trên mặt đất.
Mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người, ai cũng không nghĩ tới tên thiếu niên này vậy mà trực tiếp cho cô nương nhà người ta một bạt tay như vậy.
Hồng Tụ hai tay một má, nước mắt không tự chủ được chảy ra, cả khuôn mặt nàng tràn đầy ngơ ngác dường như không tin vào mắt mình chuyện đã vừa xảy ra.
Chính mình… chính mình thế mà bị người cho đánh!
Ngay cả Phi Khánh trong lòng đang tức giận đùng đùng thế mà bỗng dưng sinh sinh nén trở về.
Hắn nhìn thấy cái gì?
Hắn nhìn thấy người tình của mình thế mà bị một tên phế vật cho đánh?
Lắc lắc tay một cái, Nhất Minh hai mắt dường như đang cười nhìn về Hồng Tụ nói: “Ta bình thường không thích đánh nữ nhân, cũng không thích xen vào chuyện người khác, nhưng đối với những kẻ tính toán trên đầu ta, ta thật sự không thích, ngươi nhưng nhớ kỹ?”
Lời vừa nói ra, đám người ở đây hận không thể cho thiếu niên này một ngón tay cái vỗ tay khen hay.
Thử nói trên đời này, có mấy ai trong tình huống vừa rồi có thể nhịn được dụ hoặc như vậy?
Đừng nói là người khác, chính bọn hắn gặp tình cảnh như vậy sợ rằng đã đứng ra thay nữ nhân kia làm bia đỡ đạn rồi a.
Mỹ nhân xinh đẹp ôm cánh tay của mình, mùi hương trên người nàng xông vào mũi, giọng nói yểu điệu, dáng người thướt tha như thế, trong tình cảnh đó cho dù bảo bọn hắn đi chết e rằng cũng sẽ có người xông ra a!
Đương nhiên, một khi làm như thế thì chắc chắc sẽ bị tên Phi Khánh kia ghi hận trong lòng, sau đó bọn hắn liền sẽ được người phát cho một vé miễn phí “phi thăng” trong thầm lặng…
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!