Lam Mộc Vũ điều chỉnh tư thế của mình một chút, cô lười nhác nghiêng người dựa vào tường, đầu ngón tay quấn lấy lọn tóc, chiêm ngưỡng Phù Dao và Khương Thiên Nhu ở đằng sau lớp cửa kính.

Cũng may Phù gia chỉ tổ chức tiệc ở lầu ba, còn các gian phòng khác đều trống không, khách mời đã tới gần đủ, bên ngoài cũng không có người nào.

Cách đó không xa, hình như Phù Dao và Khương Thiên Nhu đã hơi mâu thuẫn, Khương Thiên Nhu xoay người muốn rời đi, Phù Dao theo sát phía sau nàng ta, vừa đi vừa nói gì đó. Hai người này cứ nháo như vậy, cuối cùng cũng chịu dừng bước.

Lam Mộc Vũ nhếch môi cười trào phúng. Ai có thể ngờ hai người đang gương vỡ lại lành trong đêm nay, một năm sau sẽ có thể ngọt ngọt ngào ngào mà lăn giường trước mắt cô?

Cô bình tĩnh rời khỏi ngã rẽ, thừa dịp hai người kia còn đang xô đẩy nhau, nhanh chân núp sau một cây cột trang trí khổng lồ, ẩn mình trong bóng tối.

Ung dung lấy điện thoại từ trong túi xách ra, ấn vào chức năng camera và phóng to camera lên, Phù Dao và Khương Thiên Nhu nhanh chóng xuất hiện trên màn hình điện thoại.

Lam Mộc Vũ thích thú nhìn tương tác của hai người trong video, muốn cảm thán một câu "Cửu biệt trùng phùng là thế này ư?". Lúc này, Phù Dao ra sức tiến lên nắm chặt lấy tay Khương Thiên Nhu, nhưng Khương Thiên Nhu lại cố giãy giụa thoát ra.

Lại một phen lôi kéo hồi lâu, Khương Thiên Nhu đang trốn tránh gì đó, còn Phù Dao thì hết lần này đến lần khác khuyên bảo, thậm chí còn làm động tác xin thề.

Ngay khi Lam Mộc Vũ cảm giác tay cầm điện thoại đã có chút nhức mỏi, Phù Dao đột nhiên kéo Khương Thiên Nhu lại, nhanh chóng hôn lên.

Úi chà!

Lam Mộc Vũ nhướng mày, hai mắt sáng rực lên, cô không cảm thấy không vui khi bị lừa dối, ngược lại còn hy vọng hai người kia biểu diễn nhiều hơn một tí. Đồng thời, cô lại có chút ghét bỏ chính mình đời trước đã làm gián đoạn quá trình lăn giường của hai người họ.

Cô cần gì phải náo động như thế, trực tiếp chụp choẹt gì đó rồi bán dưới dạng AV chẳng phải ngon hơn sao?

Chỉ dựa vào cái tiêu đề [Ảnh hậu đang "hot" X nữ biên kịch quyến rũ] cô cũng kiếm được bộn tiền rồi.

Lam Mộc Vũ vừa nhớ ra một chuyện hết sức quan trọng, đó là thời điểm mà cô trọng sinh, vừa vặn là khi đã đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, cũng vứt bỏ luôn vị hôn thê tỷ tỷ của mình.

Ừm... Có hơi lạnh sống lưng rồi.

Nhưng người nào cũng phải ăn cơm, cô quay video lại, trước tiên thu ít lợi tức từ Phù Dao cũng không có gì quá đáng nhỉ?

Trong lúc Lam Mộc Vũ đang kịch liệt quở trách bản thân ở đời trước, hai người cách đó không xa cũng đã ngừng triền miên, camera điện thoại có độ phân giải còn quay được rõ ràng vệt nước kéo từ khóe miệng khi họ tách nhau ra.

Phù Dao ở đời trước có thể chiếm được trái tim của Lam Mộc Vũ, có thể lên làm ảnh hậu, dung mạo đương nhiên không cần bàn tới. Một cái ôm ấp áp và những lời thề non hẹn biển, rất nhanh sẽ làm yên lòng Khương Thiên Nhu.

Phù Dao còn nói gì đó với Khương Thiên Nhu, Khương Thiên Nhu cúi đầu xuống, sau đó hai người nắm tay nhau tiến vào sảnh tiệc.

Vở kịch kết thúc, Lam Mộc Vũ vừa xoay người vừa lưu video, còn không quên thưởng thức vài lần trước khi tắt màn hình, nhưng----

"Xin lỗi xin lỗi, tiểu thư cô không sao chứ? Thành thật xin lỗi!"

Đúng vậy, đôi khi người quá đắc ý sẽ dễ bị lật xe, kết cục của việc đi không nhìn đường chính là---- Lam Mộc Vũ bị người phục vụ bưng khay Champagne đụng phải.

Chiếc váy vừa nãy trong sảnh tiệc chưa bị dính rượu, giờ đây cuối cùng cũng bị một ly Champagne xối cho ướt đẫm.

Có lẽ người phục vụ xin lỗi quá mức thành khẩn, động tĩnh của hai người rất nhanh đã khiến người khác chú ý.

Mắt thấy Phù Dao và Khương Thiên Nhu cách mình càng lúc càng gần, khi họ sắp chú ý tới chỗ này, Lam Mộc Vũ liên tục xua tay với người phục vụ, sau khi nói nhanh một câu "không sao", cô liền xoay người chạy về phía hành lang của cầu thang an toàn gần nhất.

Cũng may sảnh tiệc ở lầu ba, Lam Mộc Vũ nắm chặt điện thoại và vội vã chạy xuống lầu, âm thanh của giày cao gót vang vọng trên hành lang. Lầu một đúng là náo nhiệt không ít, có một cặp đôi mới cưới đang tiếp khách, cô thở phào một hơi, lúc chạy qua cô dâu thì mỉm cười chúc mừng một câu: "Tiểu tỷ tỷ thật xinh đẹp, tân hôn hạnh phúc trăm năm hòa hợp nha!"

Cô dâu quay lại cười cười với cô: "Em cũng vậy, đi cẩn thận đấy..."

Cô dâu chưa kịp nói xong thì Lam Mộc Vũ đã chạy khỏi cửa khách sạn, nhưng lại bị màn mưa đầy trời che phủ đường đi.

Mùa mưa ở Vân Thành thường sẽ có mưa rào cùng sấm chớp. Lam Mộc Vũ cúi đầu nhìn váy của mình đã bị Champagne làm ướt một mảng, nếu cô cứ vậy mà lao vào cơn mưa to, với chiếc váy mỏng dính sát người thế này...

Một cơn gió thổi qua làm cô rùng mình. Trông thấy một chiếc xe sang trọng đang chầm chậm dừng lại, Lam Mộc Vũ sáng mắt bước tới. Tài xế bước xuống mở cửa cho người ngồi ghế sau.

Khi tài xế kéo cửa xe ra, Lam Mộc Vũ liền lanh lẹ nghiêng người ngó vào bên trong, đầu ngón tay vén một sợi tóc ra sau tai: "Tiểu thư, cô xem tôi... Ôi!"

Cô còn chưa nói hết câu, bên trong xe liền vươn ra một cánh tay mảnh khảnh, mạnh mẽ lôi Lam Mộc Vũ vào trong.

Lam Mộc Vũ không kịp phản ứng gì, lập tức một giọng nói quen thuộc vang lên: "Đóng cửa xe, quay lại Đình Ngự Châu Tế."

Thanh âm này cô còn không biết sao?

Lần cuối cùng Lam Mộc Vũ nghe thấy giọng nói này, là khi người nói đang tự trách bản thân không bảo vệ được cô, còn dịu dàng gọi tên cô.

Đây chính là Lê Nhược Nam, là người cô muốn gặp nhất kể từ khi được sống lại!

Lam Mộc Vũ thất thần vài giây, chỉ cảm giác được chính mình bị lôi vào trong xe, nhưng khi cô phản ứng lại thì cửa xe đã đóng, tài xế cũng đã trở về vị trí lái và khởi động xe.

Trên đỉnh đầu lại lần nữa vang lên thanh âm, mang theo vài phần trêu chọc: "Nếu Lam tiểu thư thích ôm đùi tôi như vậy, tại sao còn vội vội vàng vàng muốn hủy hôn với tôi?"

Lam Mộc Vũ vốn định nhấc người lên thì lại xụi lơ xuống, vẫn tiếp tục giả ngơ giả điếc.

Cô muốn gặp Lê Nhược Nam là một chuyện, còn gặp được rồi lại là một chuyện khác. Cô còn chưa biết phải đối mặt thế nào, đời trước Lê Nhược Nam coi như cũng bởi vì cô mà chết.

Giữa lúc Lam Mộc Vũ đang suy nghĩ xem nên mở miệng thế nào, chợt sau gáy cô truyền đến một trận đau đớn.

"Em còn muốn nằm đến khi nào?" Một bàn tay đang nhéo vào gáy Lam Mộc Vũ, nàng túm Lam Mộc Vũ lên như một chú mèo.

"A, ui da, đau đau đau, chị buông ra."

Lê Nhược Nam buông lỏng cô ra, nàng lấy khăn giấy bên cạnh lau tay, sau đó ném vào thùng rác trong xe.

Đây vẫn là người đời trước đã hôn lên bức ảnh đẫm máu của cô sao?

Lam Mộc Vũ bĩu môi: "Bộ em bẩn lắm à?"

Tầm mắt của Lê Nhược Nam dời khỏi notebook vừa mở ra, lần nữa nhìn về phía Lam Mộc Vũ, rồi đảo qua làn váy bị Champagne làm bẩn kia, đáy mắt hiện lên vẻ ghét bỏ không chút che giấu, nàng nghiêng đầu nhìn màn mưa bên ngoài cửa sổ.

Lam Mộc Vũ theo ánh mắt của Lê Nhược Nam mà cúi đầu nhìn chiếc váy trắng đã khô hơn phân nửa, trên đó còn dính một ít màu vàng nhạt của rượu, cô đảo mắt một vòng, kế tiếp liền che gáy kêu to: "Aaa đau quá, hình như xương cổ bị lệch rồi?"

Lê Nhược Nam nghi hoặc nhìn Lam Mộc Vũ, lại nghe cô nói: "Có lẽ đã bị chị bẻ gãy gân rồi, em không cử động được, đau quá à."

Lê Nhược Nam nhíu mày, xoay người tới gần hơn: "Cho tôi xem một chút."

Lam Mộc Vũ gắt gao che cổ mình lại, giọng nhỏ dần: "Em không sao, em thật sự... Không, không sao đâu."

Lê Nhược Nam nghe Lam Mộc Vũ nói thế, không nhớ là bản thân đã dùng lực mạnh đến vậy, tuy rằng không tổn thương đến gân cốt, nhưng cũng có thể làm máu ứ đọng, nàng sốt sắng nói: "Đừng nghịch nữa, mau cho tôi xem một chút."

"Chị... Chị thật sự muốn xem?"

"Ừm."

"Vậy, vậy chị nhích tới gần một tí, em... Em không cử động được."

Lê Nhược Nam nghe lời nghiêng đầu qua, nàng thấy tay Lam Mộc Vũ đã dời khỏi cổ, lộ ra phần gáy trắng nõn bóng loáng phía sau, đồng thời cô còn nhấc làn váy dính rượu của mình lên, mạnh mẽ chà xát vào quần áo của Lê Nhược Nam.

Lê Nhược Nam: "..."

"Được rồi, lần này chị cũng bẩn." Lam Mộc Vũ mỉm cười giảo hoạt và chớp mắt một cái, ánh mắt tràn ngập đắc ý.

Vô cùng... Khó ưa.

Gân xanh trên trán Lê Nhược Nam giật giật, nàng trừng mắt với Lam Mộc Vũ một cái rồi xoay người xem văn kiện.

Lam Mộc Vũ nghiêng đầu tựa vào ghế, ngắm nhìn dáng vẻ làm việc của Lê Nhược Nam. Bầu trời u ám ngoài cửa sổ làm cho làn da của Lê Nhược Nam càng thêm lạnh lẽo và tái nhợt, một đôi mắt phượng hẹp dài, đuôi mắt hơi nhếch lên lộ ra vô hạn phong tình, nhưng khí chất lạnh lùng quanh người nàng lại khiến người khác không dám tới gần.

Nhưng đối với Lam Mộc Vũ thì không phải vậy, cô tùy ý nói chuyện phiếm: "Đúng rồi, sao chị biết em ở Đình Ngự Châu Tế?"

"Tìm ra hành tung của em khó lắm sao?" Lê Nhược Nam lấy điện thoại ra và mở Weibo lên, rồi ấn vào mục hot search: [Lam Mộc Vũ gia nhập Giải trí Thiên Hạo], còn có bức ảnh chụp lúc cô bước vào khách sạn Đình Ngự Châu Tế.

Lam Mộc Vũ trầm mặc vài giây, đời trước khi cô vừa ký hợp đồng với Giải trí Thiên Hạo, hot search liền bùng nổ. Nếu đã ký kết rồi cũng không nói đi, nhưng đằng này chỉ mới vào khách sạn liền bị bại lộ, có thể hiểu rằng đoạn tình cảm này chỉ có một mình cô dốc lòng cố gắng, còn Phù Dao thì sao?

Lam Mộc Vũ nóng lòng muốn xem vẻ mặt của mấy người Phù gia sau khi bị cô từ chối.

Nhất định sẽ cực kỳ thú vị.

Nhưng cô còn chưa vui vẻ được bao lâu, liền nghe Lê Nhược Nam lạnh lùng nói: "Em nói xem, em thân là minh tinh, cũng không biết đeo khẩu trang à?"

"Đeo khẩu trang nhìn kì lắm, đại tổng tài như chị không hiểu được đâu." Lam Mộc Vũ dùng màn hình điện thoại kiểm tra mặt mình, đã trải qua một trận với người Phù gia, lại bị dằn vặt một phen ở trong xe, vậy mà còn có thể xinh đẹp như hoa, thật không hổ là cô mà.

Lê Nhược Nam hừ nhẹ một tiếng: "Oắt con."

"Em thành niên rồi, đã tốt nghiệp đại học luôn rồi."

"Ồ." Lê Nhược Nam cười lạnh, ánh mắt như có như không mà lần nữa quét qua làn váy bị bẩn của Lam Mộc Vũ, "Đúng vậy, lớn rồi thì phải ra mắt phụ huynh. Mấy năm không gặp, gu của Lam tiểu thư càng ngày càng tốt nhỉ."

"Em..."

Lam Mộc Vũ không biết nên phản bác thế nào, nói là cô vừa đùa cợt với Phù gia, còn dự định sẽ phân rõ giới hạn với Phù Dao?

Nhưng với bộ dạng hiện tại của cô, nhìn kiểu gì cũng giống như bị đuổi ra khỏi tiệc.

Cô im lặng giây lát, sau đó đột nhiên phát hiện ra sơ hở trong lời nói của Lê Nhược Nam: "Sao chị biết em đi gặp người Phù gia? Có, có phải chị..." Cũng sống lại không?

Lê Nhược Nam ngắt ngang lời Lam Mộc Vũ: "Chẳng phải mấy ngày trước em đã ám chỉ với ba mẹ em rồi sao? Họ không yên lòng về em, đúng lúc tôi có việc ở Vân Thành, họ liền nhờ tôi tới thăm em một chút."

Lam Mộc Vũ ngây ngốc gật đầu, có lẽ đời trước Lê Nhược Nam cũng tới thăm cô. Nhưng cô chưa từng ra khỏi khách sạn, chắc hẳn Lê Nhược Nam nghĩ rằng cô đang có một cuộc sống hạnh phúc, cho nên mới yên tâm rời đi.

Mà ba mẹ cô lại luôn tín nhiệm Lê Nhược Nam, họ cũng cho rằng cô sống ở Vân Thành rất tốt, mãi đến khi cô xảy ra chuyện, Lê Nhược Nam mới tự trách đến vậy?

Lam Mộc Vũ suy nghĩ một chút, hỏi: "Nếu em sống không được tốt thì sao?"

"Thì trói em lại rồi nhốt ở nhà, không cho phép gặp mặt cô ta nữa."

Khóe miệng Lam Mộc Vũ không khỏi giật giật, giam cầm trái phép, Lê tổng chị đang phạm pháp đó biết không?

Sau một hồi yên lặng, Lam Mộc Vũ không chịu được cô đơn hỏi: "Khó khăn lắm chị mới tới Vân Thành một chuyến, em làm hướng dẫn viên cho chị nhé?"

"Không cần."

"Thôi mà thôi mà, vì là người quen nên em tính giá hữu nghị cho, chỉ lấy của chị một ngày một vạn?"

Lê Nhược Nam lần nữa từ chối: "Tôi có công việc."

"Công việc hả, vậy chị cũng đâu cần cả ngày đi công tác đâu, đi dạo đêm ở Vân Thành, em lại giảm cho chị 20% nhé?". Truyện Phương Tây

Lê Nhược Nam nhìn bộ dạng của Lam Mộc Vũ mà như nhìn thấy ma: "Đã là minh tinh rồi còn phải làm việc khác à?"

"Là nghề phụ, nghề phụ dành riêng cho chị, rất bất ngờ phải không?"

"Em có thể nói thẳng là nghề phụ dành riêng cho túi tiền của tôi, nghe còn hợp lý hơn."

Ai dè Lam Mộc Vũ lại thật sự suy tư vài giây, đồng ý nói: "Chị nói cũng có lý."

"Chẳng phải em vừa đoạt giải sao, rất thiếu tiền à?"

"Sau khi em tốt nghiệp thì cũng không lấy tiền trong nhà nữa, ở phố thị xa xôi, một sinh viên đại học vừa bước vào xã hội nào đâu dễ dàng gì?" Lam Mộc Vũ thở dài, vừa quan sát biểu cảm của Lê Nhược Nam vừa kể khổ, "Lưu lạc đầu đường, dãi nắng dầm mưa, ăn đói mặc rét."

"Há, đáng đời."

Lam Mộc Vũ vừa định phản bác, nhưng lại cảm thấy Lê Nhược Nam nói không sai. Chẳng phải đều do cô tự làm tự chịu hay sao? Cô chắp hai thành hình chữ thập: "Nè, chúng ta cũng coi như đã quen biết từ nhỏ, chị là đại tổng tài không cần giúp em một chút ư?"

"Bán em theo cân cũng không được giá." Lê Nhược Nam suy nghĩ một chút, "Em viết ưu điểm của mình vào hồ sơ rồi đưa cho tôi, để tôi xem thử em có đáng tiền hay không."

Lam Mộc Vũ nổi giận quay lưng đi, hai tay ôm trước ngực, có phần hờn dỗi nói: "Em buồn ngủ rồi, chị đừng quấy rầy em."

Sau lưng cô bị ai đó chọc chọc vào, bả vai cô run lên, nhưng lại không thèm để ý.

Chưa tới vài giây, Lê Nhược Nam đã đưa tới một tấm thẻ ngân hàng: "Đây, cầm đi."

Lam Mộc Vũ chậm rãi xoay người, khóe miệng nhếch lên: "Cái này... Cũng thật ngại quá?"

Tuy rằng ngoài miệng nói không cần, nhưng tay lại hết sức thành thật đoạt lấy tấm thẻ trước khi Lê Nhược Nam đổi ý.

Lúc cô quay đầu đi, cũng không phát hiện khóe miệng vương chút ý cười của Lê Nhược Nam.

Một đợt tiếng chuông phá tan sự trầm mặc giữa hai người, giúp Lam Mộc Vũ bớt lúng túng hơn, nhưng khi thấy tên người gọi hiện trên màn hình, đầu ngón tay cô lại không di chuyển nữa.

Người gọi là Phù Dao.

Tiếng chuông reo hồi lâu, Lê Nhược Nam nghiêng đầu liếc mắt nhìn: "Này, bạn gái tìm em kìa."

"Cô ta không phải bạn gái em." Lam Mộc Vũ nhỏ giọng giải thích.

"Há, vị hôn thê à."

"Cô ta không phải vị hôn thê của em."

Lê Nhược Nam chợt tỉnh ngộ, trước khi nàng thốt ra từ "vợ" thì Lam Mộc Vũ đã nhanh chóng nói: "Bọn em chia tay rồi."

"Chia tay?"

"Ừm." Lam Mộc Vũ xóa tên liên hệ trong danh bạ ngay trước mặt Lê Nhược Nam, nói thêm, "Em đá cô ta."

"Tôi biết, em còn bị hất rượu rồi đuổi đi nữa."

Lam Mộc Vũ liều mạng kiềm chế chính mình, cô mỉm cười và nhấn mạnh: "Em thật sự không cần cô ta nữa."

"Ồ."

Lam Mộc Vũ mở WeChat ra, cho Lê Nhược Nam xem màn hình hiện thị 99+ tin nhắn, tất cả đều do Phù Dao gửi tới:

[Lam Mộc Vũ, em đang làm gì vậy? Đồng Đồng nói em hất rượu vào anh trai tôi?]

[Lam Mộc Vũ, em mau mau quay lại xin lỗi đi.]

...

[Em đi đâu vậy?]

[Nghe nói quần áo của em bị ướt, có cần tôi đến tìm em không?]

...

[Sao lại không nghe điện thoại, tôi rất lo lắng cho em.]

Lam Mộc Vũ nhàn nhã chụp làn váy bị ướt của mình rồi gửi đi: [Em đi thay váy rồi sẽ quay lại ngay, thay em xin lỗi bà nội một tiếng.]

Cô suy nghĩ một chút rồi bổ sung thêm: [Điện thoại của em sắp hết pin rồi, đừng để mất hợp đồng.]

Sau đó cô dứt khoát tắt máy, quay đầu nhìn Lê Nhược Nam.

Có lẽ cái nhìn của Lam Mộc Vũ quá mức nóng bỏng, Lê Nhược Nam vừa gõ ra một dòng văn bản lại xóa đi, cứ liên tục lặp đi lặp lại như vậy, nàng "cụp" một tiếng đóng nắp máy tính, quay đầu nhìn Lam Mộc Vũ.

Lam Mộc Vũ ngoan ngoãn mỉm cười: "Chị làm việc xong chưa?"

"Chưa."

"Vậy chị tiếp tục đi, em yên lặng lắm, bảo đảm sẽ không quấy rầy chị."

"Em nhìn tôi như vậy, tôi xử lý văn kiện kiểu gì?" Lê Nhược Nam nhíu mày, "Em xuống xe ở đâu?"

Xuống... Xuống xe?

Lúc nãy là Lê Nhược Nam kéo cô vào xe, giờ lại muốn đuổi cô đi, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?

"Em muốn cùng chị về nhà." Lam Mộc Vũ nhanh chóng nói.

"Tiểu Trương anh cứ lái theo địa chỉ... Em nói cái gì?"

Lam Mộc Vũ bĩu môi, chớp mắt nhìn Lê Nhược Nam: "Em muốn...cùng chị về nhà."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play