Một tháng sau..

Phía bệnh viện.

Mí mắt cô rung rung, rồi từ từ mở mắt ra, ánh đèn chiếu thẳng nào mắt khiến cô quay đi. Cô giật mình khi thấy trong phòng bệnh có rất nhiều người. Thấy anh ngơ ngác ngồi cạnh giường, Vi Lương Châu đang bịt chặt lấy miệng, nước mắt chảy ra, cố gắng không phát ra tiếng, ở đó còn có cha mẹ anh, Vạn Trường Niên, Phục Cảnh Triều, Phục Thanh Thanh,, và nhiều người khác. Cô lập tức ngồi phắt dậy:

- Mọi người? Làm gì mà nhìn con chằm chằm thế ạ?

Khi cô phát ra tiếng thì mọi người mới phản ứng lại. Vi Lương Châu không kiềm được nữa mà đi lại, ôm chầm lấy cô, mếu máo:

- Con gái! Con tỉnh lại rồi!? Hhu..

Cô ngơ ngác:

- Con gái?

Vi Lương Châu thả cô ra, một tay nắm lấy tay cô, tay còn lại dịu dàng xoa vào mái tóc của cô. Gương mặt hiền từ:

- Lạc Đào! Con là con gái ruột của mẹ. Con bị thất lạc vào nhiều năm trước, mẹ xin lỗi đã không tìm thấy con sớm hơn. Con hãy tha lỗi cho mẹ!?

Cô nhìn Vi Lương Châu. Chợt nhớ ra đây là vợ của Nam quản gia, người có công ơn rất lớn với cha mẹ ruột của cô. Cô cười rất tươi đáp lại:

- Mẹ! Con không khổ. Ngược lại thấy rất thú vị ạ!

Vi Lương Châu ngạc nhiên khi cô không khiển trách mình. Mà lại còn gọi là " Mẹ ". Bà ấy vỗ vỗ vào tay cô:

- Tốt rồi! Khỏe rồi! Tỉnh lại là được rồi. Bây giờ con muốn ăn uống gì không?

- Dạ con không đói..

Rột! Rột! Sột!..

Cô dường như chết lặng, còn mọi người thì cười như được mùa, cô ngượng ngùng gãi đầu rồi cười theo.

Phía trạm nghiên cứu của Lâm Hiểu Văn. Bạch Tang cũng tỉnh lại sau đó. Hoàng Dương vui vẻ đi tới, xoa đầu nó:

- Tang Tang! Mày đã hoàn thành rất tốt nhiệm vụ. Xuất sắc! Nghe Vạn Trường Niên nói,Chủ nhân của mày Lạc Đào khỏe lại rồi, còn ăn mạnh như heo nữa. Mày cũng cố gắng lên, để tụi tao còn trả mày về với chủ của mày nữa đó nha.

- Gâu!?

- Tốt! Đi ăn thôi!?

- Gâu!

Bạch Tang lắc lắc người sau đó nhảy xuống giường, chạy theo Hoàng Dương tới phòng ăn. Có rất nhiều thịt cho Bạch Tang, nó ăn ngấu nghiến, chắc nó muốn mau chóng gặp lại Lạc Đào.

[…]

Sau khi cô xuất viện. Đã theo Vi Lương Châu và Nam Ưu Phi về Nam Gia. Cô cũng đổi tên mới là Nam Uyên Lạc Đào. Cô là con một trong nhà, nên cô cũng là gia chủ của Nam Gia tiếp theo và sẽ lên tiếp quản Nam Thị sau này.

Cha mẹ cô cũng giới thiệu cho cô một số cái về công ty. Nam Thị là một công ty chuyên về thời trang, bao gồm cả trang sức và phụ kiện kèm theo. Nhưng cha mẹ cô lại thấy Lạc Đào lại có năng khiếu vẽ và khả năng sáng tạo cực tốt, sau này chắc chắn sẽ làm một người lãnh đạo Nam Thị tài giỏi.

Vài tháng trôi qua. Vì trí thông minh và học hỏi cực nhanh, cha cô đã cho cô lên chức Tổng Giám Đốc của Nam Thị. Và từ đó, cô lên tiếp quản Nam Thị, không có gì biết hay không hiểu thì cứ về tìm Nam Ưu Phi. Tất cả các quyền giao lại cho cô.

- Nào con gái cưng! Ở công ty ấy, con thấy không ai không vừa mắt thì đuổi thẳng cổ đi. Ai dám bắt nạt con thì con cứ mách với cha, cha cho đứa đó biết tay.

Lạc Đào đi lại thì thầm vào tai Nam Ưu Phi:

- Cha chắc không biết đâu nhỉ. Lúc trước con làm sát thủ đấy ạ!

Nam Ưu Phi bất ngờ hết toáng lên:

- Cái gì? Con làm sát thủ hả? Cấp bao nhiêu?

- Với tầm của con thì đương nhiên là cấp SSS rồi ạ!

- Hả? Cấp SSS á? Thế con là Potion Queen? Black King? Hay là.. Mr.Zero?

Cô cười toáng lên, khoác lấy vai Ông ấy:

- Hihi.. Đúng rồi đó ạ. Là Mr.Zero ạ!

Khác với tưởng tượng của cô, ông ấy sẽ tức giận và không muốn nhìn mặt cô nữa. Nhưng không, phản ứng của Nam Ưu Phi khác trái ngược hoàn toàn. Ông ấy bật cười thành tiếng lớn rồi xoa đầu của cô:

- Haha.. Thật vậy hả? Vậy thì con gái cưng của cha giỏi quá đi. Đúng vậy đấy, con gái của Nam Ưu Phi tôi đây phải mạnh, phải giỏi như vậy mới không có ai dám đụng vào chứ. Haha.. Tốt lắm! Đào Đào của cha muôn năm.

Cô đứng lên ghế sofa, vỗ vỗ vào ngực, ra vẻ trượng nghĩa:

- Sau này, có ai dám bắt nạt cha mẹ. Cứ nói với con. Con sẽ xiên đứa đó luôn. Dám đụng vào gia đình bé nhỏ của con.

- Được. Được. Bà nó ơi! Giờ chúng ta có Lạc Đào bảo kê rồi. Không cần mang theo vệ sĩ nữa. Haha!

Cả ngôi nhà tràn ngập tiếng cười đùa rộn rã. Sau khi Vi Lương Châu nấu xong bữa tối. Cả ba người ngồi vào bàn ăn. Bà ấy gắp bỏ vào chén cô rất nhiều thức ăn ngon:

- Ăn nhiều cho khỏe.

- Bà nó kìa!? Còn tôi thì sao? Tôi cũng cần tẩm bổ mà..

- Ông thì ăn rau đi! Nhường cho con gái tí có sao!

- Bà thật là. À mà Lạc Đào này! Ngày mai là ngày đầu tiên con đến công ty đúng không? Có cần cha kêu người tới đón rồi đưa con đi tham quan trong công ty thử không?

- Dạ không cần đâu. Mai cứ để con tự lo. Hehe~..

- Vậy cũng được. Gặp khó khăn gì cứ nói với cha. Cha giúp!

- Vâng ạ! Yêu cha mẹ quá. Tặng cho cha mẹ mỗi người một cái đùi gà ạ!? Khikhi..

Từ ngày có cô, bữa cơm vô cùng ấm cúng và vui vẻ. Chứ những ngày không có, chỉ có Vi Lương Châu và Nam Ưu Phi ngồi trên cùng một bàn ăn, vừa tẻ nhạt vừa lạnh lẽo, có lúc ông ấy bận đi công tác, vậy là bữa cơm chỉ có Vi Lương Châu. Bây giờ có cô cái, không khí trong nhà khác hẳn liền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play