Sau khi ổn định xong tình hình. Họ đi xung quanh xem có lối ra nào ra không hay là một căn phòng nào đó. Nhìn kĩ thì, căn phòng này rộng như vậy, chắc chắn có rất nhiều con đường dẫn tới các căn phòng khác.
Mỗi người một hướng, dùng đủ mọi cách mà họ biết để tìm kiếm. Lạc Đào nhìn mấy chử cổ trên tường " Mênh mông không gian. Vạn vật như một. Tìm kiếm đường lối. Biết đường mà lần".
Cô lẩm bẩm dòng chử, Lâm Hiểu Văn nhìn thấy cô có vẻ hiểu đống chử cổ đó thì liền đi tới hỏi:
- Cô hiểu trên đó viết gì sao? Trên đó viết gì vậy?
- Mênh mông không gian.. vạn vật như một.. Tìm kiếm đường lối.. Biết đường mà lần.
- Cô có học qua mấy loại chử này hả? Mà ý nghĩa của nó là gì?
- Tôi chưa học. Chả biết sao hiểu nó nữa.
Thượng Tân Phong và Hoàng Dương không tìm được manh mối nào thì đi tới. Lâm Hiểu Văn đọc ra câu nói của Lạc Đào vừa rồi. Sau đó, cả đám đứng đó suy nghĩ " Nghĩa của câu đó là gì?".
Hoàng Dương ngẫm nghĩ một lúc rồi đột nhiên lên tiếng:
- A. Tôi biết rồi.
Lâm Hiểu Văn tiếp lời:
- Nói nghe thử.
- Mênh mông không gian: Tức là ở đây, căn phòng rất rộng, chỉ không gian. Vạn vật như một: Chính là đây chỉ có một lối ra duy nhất, và theo như suy đoán, lối vào mấy căn phòng khác cũng chỉ có 1 hoặc 2 đường. Tìm kiếm đường lối: Có lẽ là bảo chúng ta tìm thấy con đường cần tìm. Biết đường mà lần: Tức là con đường đó sẽ dẫn chúng ta đi tới những nơi tiếp theo.
Lâm Hiểu Văn thán phục:
- Hay! Tự nhiên hôm nay thấy Dương Óc Chó thông minh ra phết.
- Tôi là Hoàng Dương. Không phải Dương Óc Chó.
- Thì nó là như vậy. Anh biết cái chó gì mà nói hả?
- Cô biết cái khỉ gì mà nói tôi.
Thượng Tân Phong bây giờ mới thấu hiểu được cảm giác bất lực khi chó (Hoàng Dương), mèo ( Lâm Hiểu Văn) cãi nhau như thế nào rồi. Và từ đó cho ra đời hai biệt danh " Dương Óc Chó " và " Văn Đít Khỉ ". Ờm! Biệt danh đúng thật là đặc biệt!?
Khi cả hai đã ngừng cãi vả thì Lạc Đào đi tới dưới bức tường có dòng chử. Đẩy nhẹ vài cái. 1 cái. 2 cái. 3 cái... 7 cái.. Viên đá lỏm vào.
Cạch!
Một cánh cửa bên dưới bậc thềm đá được nâng lên. Họ quay lại:
- Cửa kia rồi!?
Toàn bộ đi lại, lại là một bậc thang dài nữa. Họ bước xuống, Hoàng Dương cầm đèn soi đường đi. Tất cả đã bước vào bậc thang hết thì cánh cửa cũng đóng lại.
Rầm!
Họ hơi giật mình, nhưng vẫn tiếp túc đi tiếp. Nâng cao mức độ cảnh giác tối đa. Xuống tới tầng 2. Nhưng bước tới một không gian khác vậy. Nên ở đây cũng tự động bất khiến Hoàng Dương hơi sợ:
- Êy!? Có khi nào ở đây có ma không vậy?
Lâm Hiểu Văn đẩy người Hoàng Dương tiến lên một bước rồi hù dọa:
- Aaa.. Có ma kìa!?
Hoàng Dương hét toáng lên, ôm chặt lấy Lâm Hiểu Văn. Hầy! Lần này đến lượt Thượng Tân Phong và Lạc Đào ăn cơm miễn phí. Cô cầm đèn pin bước lên trước, theo sau là Thượng Tân Phong:
- Có ma kìa!? Sợ quá sợ quá!?
- Thượng Tân Phong!? Anh đừng có hù tôi nữa. Biết là sợ lắm không?
- Không biết.
Họ đi theo con đường mà nến thắm sáng, xung quang cũng không có gì đặc biệt. Tai cô khẽ động, nghe thấy âm thanh kì lạ như tiếng hoạt động của cơ quan.
Cạch!
Vụt! Vụt!
Hoàng Dương không may đạp trúng một ô cơ quan, nó lỏm xuống. Ba phi tiêu phong ra. Lâm Hiểu Văn đẩy đầu Hoàng Dương cúi xuống, phi tiêu găm mạnh vào tường.
Hoàng Dương đứng hình vài giây mới bình tỉnh lại được:
- Nãy tôi thấy ông bà đang vẩy tay với tôi đấy. Cảm ơn nha. Văn Đít Khỉ.
- Đít Khỉ cái đầu anh. Im đi.
Lạc Đào lên tiếng:
- Quả nhiên. Không đơn giản, ở đây có cơ quan. Cổ Mộ mà, làm gì đơn giản như thế được.
Cô lùi lại một bước. Ngồi xuống quan sát, xem thử chúng có sự khác biệt hay không và nguyên lí của cơ quan này hoạt động như thế nào.
Đột nhiên Thượng Tân Phong đi lên trước. Bước thử vào mấy ô đã đoán. Không có chuyện gì xảy ra, anh dần đã hiểu được nguyên lí của chúng. Rồi quay ra bảo:.
||||| Truyện đề cử:
Trọng Sinh: Tổng Tài Cưng Sủng Cô Vợ Không Ngoan |||||
- Đi thôi!
Thượng Tân Phong bước trước, sau là Lạc Đào, Lâm Hiểu Văn và Hoàng Dương. Qua ải. Họ đến một cánh cửa bằng đá lớn. Trên đó có họa tiết con rồng đã phai dần. Còn lại không có gì đặc biệt.
Cô tiến lên, thử dùng sức kéo ra xem có được không nhưng vẫn không si nhê gì. Hoàng Dương ngắm nghía bức tường bằng gạch một lát, rồi đi lại phía một cục gạch. Hoàng Dương cho móng tay vào, lôi thử viên gạch đó ra. Viên gạch được nhấc ra khỏi hàng, bên trong là một cái gì đó hình tròn. Lâm Hiểu Văn đi tới, cho tay vào và lôi ra.
Rồi đi tới cách cổng, nhìn một lúc rồi đặt cục đó vào chỗ trống bên trên cách cổng, rồi lùi lại.
Cạch!
Cách cổng như lâu ngày lắm mới được mở ra, bụi bặm rơi xuống, khói bụi bay tứ tung. Khiến họ ho liên tục. Cổng mở ra làm hai phía kéo vào trong tường. Họ tiến vào tầng ba, khói dần tan hết. Cảnh tượng trước mắt khiến họ sững sốt:
- K-kia là..?