Không tính trên mạng, đây là lần đầu tiên Giang Tự gọi tôi như vậy.
Tôi hơi nhăn mặt, có chút không muốn qua nên đành phải nói to:
''Anh mở chốt chưa?''
Nói xong thì im lặng chờ bên trong trả lời.
Cuối cùng lại chỉ nghe được tiếng tim đập như trống của mình.
Tôi hít sâu mấy hơi, bên trong vẫn không có âm thanh nào như cũ.
''Giang Tự.''
''Giang Tự?''
Vẫn không có tiếng trả lời.
Lúc này tôi mới nhớ đến mùi rượu khi anh bước vào, tôi có chút bối rối, nhanh chóng đi vào phòng tắm.
Hơi nóng bao trùm khắp nơi, người đàn ông trong bồn tắm không nhúc nhích.
Tôi lập tức đi đến, vừa định lại gần xem Giang Tự có phải ngất xỉu rồi không.
Chỉ một giây sau đó...
Trời đất quay cuồng.
Tôi bị Giang Tự kéo vào trong bồn tắm.
Đôi mắt đen như mực của người đàn ông được bao phủ bởi một lớp hơi nước, mặt anh ửng đỏ, khóe miệng nâng lên, mang theo chút ngây thơ của thời niên thiếu và xảo trá của một người đàn ông trưởng thành.
''Bắt được em rồi.''
Tôi không có điểm tựa, chỉ có thể dựa vào Giang Tự.
Cả người tôi đỏ như tôm luộc.
''Để em ra trước...''
Giọng tôi khàn đi, nghe có chút ồm ồm.
Ai ngờ cánh tay của người đàn ông này vẫn vòng quanh eo tôi, anh trở nên cố chấp một cách lạ thường.
''Anh ta ôm được, dựa vào đâu mà anh không ôm được? Anh còn có danh phận đàng hoàng!''
Giang Tự nhỏ giọng tức giận.
Não tôi đứng máy.
Đây là lời mà Giang Tự đứng đầu giới kinh doanh nên nói sao?
Chắc chắn anh uống rượu rồi!
Hay là giả vờ say rượu vậy?
Đầu óc cũng bị ảnh hưởng rồi!
Thời gian trôi qua, Giang Tự vẫn cứ ôm lấy tôi như vậy.
Tôi lại lần nữa đẩy anh: ''Giang Tự, nước lạnh rồi.''
Tôi không biết anh có tỉnh táo lại không, cũng không biết anh có hiểu tôi nói gì không.
Anh chỉ nhìn tôi, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
''Lâm Nhạc An, anh thích em.''
17.
Quá gần.
Khoảng cách này quá gần.
Hơi thở ấm áp và mùi hương của anh phả vào cổ tôi, hành động này quá thân mật rồi.
Tôi hơi cứng người, cũng cảm thấy hơi lạnh.
''Thật sao?''
''Nhưng em sợ người khác thích mình.''
Giang Tự không kịp phản ứng, chỉ nghe tôi nói tiếp.
''Thích em sẽ muốn khống chế em.''
''Muốn em biến thành dáng vẻ mà họ muốn.''
Tôi nghe được mình nói như vậy.
Nói xong lại có chút hối hận.
Ánh mắt Giang Tự vẫn có chút mơ hồ nhưng vẫn không ngăn cản anh nhìn thẳng vào trái tim tôi.
''An An, em đang sợ gì vậy?''
Em đang sợ gì vậy?
Câu trả lời như kẹt lại giữa họng, không thể thốt nên lời, cứ như vậy mà tắc nghẽn lại.
Tôi không trả lời.
Tay người đàn ông di chuyển từ eo lên lưng tôi, anh nhẹ nhàng vỗ lưng tôi: ''Cho dù thế nào anh cũng sẽ bảo vệ em.''
Sau đó anh hôn lên tóc tôi.
''Cho dù An An có thế nào anh cũng thích.''
...
Mặc dù tôi không có quá nhiều cảm xúc nhưng trong lòng cũng không nhịn được mà rung động.
Tổng giám đốc Giang thế này ai mà chịu nổi chứ?
Cảm xúc đột nhiên tăng cao, tôi đè trái tim đang đập loạn nhịp lại, ngẩng đầu lên: ''Em không tin lời anh nói...''
''Nhưng anh rất ngoan, em sẽ thưởng cho anh.''
Tôi hôn lên khóe miệng Giang Tự, môi mỏng của anh lành lạnh.
Mắt người đàn ông sáng bừng lên, tay anh giữ sau gáy tôi.
Biến nụ hôn nhẹ thành một nụ hôn chân chính, vừa dài vừa triền miên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT