Tôi nheo mắt xích lại gần để nhìn xem đó là ai, đại não có chút chậm chạp.
Chỉ cảm giác người đàn ông này rất đẹp trai, khiến tôi say hơn cả chai r.ượu mình đang ôm trong lòng.
Đến lúc ý thức được người đến là ai, tôi lập tức quay đầu không nhìn nữa.
''Vì sao lại một mình uống r.ượu?''
Giọng nói người đàn ông vô cùng nặng nề.
Tôi không nói gì.
Không phải tôi vẫn luôn có một mình sao?
''Nếu đã chủ động muốn rời đi thì vì sao lại xuống đây uống r.ượu?''
Anh lại hỏi lần nữa.
Tôi cảm thấy hơi phiền, quay đầu hỏi anh có bật lửa không.
Anh dừng lại, không nói gì, chỉ im lặng nhìn tôi, dường như đang chờ tôi giải thích.
Ngón tay tôi chỉ chai r.ượu bên cạnh, làm động tác châm lửa: ''Bùm...''
''Tất cả... sẽ đều kết thúc.''
Anh cau mày như một ông già quạu cọ, tôi không nhịn được mà vuốt lông mày của anh.
Anh nắm lấy tay tôi: ''Anh tìm em rất lâu.''
Tôi không còn chút sức nào để rút tay ra, giọng nói mang theo sự buồn bực: ''Giang Tự.''
''Nếu không ly hôn anh sẽ hối hận.''
Anh cướp lấy bình r.ượu trong tay tôi: "Có hối hận hay không cũng không đến lượt em nói Lâm Nhạc An!''
Tôi bĩu môi, có chút uất ức, cộng thêm có cồn nên tuyến lệ cũng nhạy cảm hơn nhiều.
Nhưng tôi vẫn nhịn được, chỉ sụt sịt mấy cái rồi thôi.
''Vậy thì đi xuống địa ngục với em đi tổng giám đốc Giang không hối hận.''
Giọng nói của tôi mang theo sự mỉa mai, tôi đứng lên, thần kinh như được kích thích, tôi không còn che giấu bản thân, lớn tiếng nói.
''Mặc dù em vẫn đang là một cô gái trong trắng, nhưng trời vừa sáng...''
''Anh sẽ thành trò cười của cả thủ đô.''
''Bọn họ sẽ nhìn những bức hình kia rồi nhìn anh, ồ... bà Giang của nhà giàu nhất ở trường lại là người không biết liêm sỉ như vậy!''
''Ha! Cái gì mà ngàn vạn fan hâm mộ...''
''Anh ta nói đúng...''
''Thích sau này cũng sẽ thành chửi rủa.''
''Mà anh...''
Tôi nhìn về phía Giang Tự, ánh mắt cũng trở nên vô cùng nghiêm túc.
''Anh và họ giống nhau.''
Tôi dùng ngữ khí khẳng định.
Giang Tự nhắm chặt hai mắt, đột nhiên anh bật cười, tôi không hiểu ý của nụ cười này.
Người đàn ông đưa tay kéo tôi vào trong lòng.
''Ừm.''
''Cùng em đi xuống địa ngục.''
''Cùng em làm gì cũng được.''
27.
Sao mà mạch não của tên nhãi này khác người bình thường vậy?
Anh ôm tôi một lúc, tôi suýt chút nữa ngủ thiếp đi thì anh lại nhẹ nhàng đặt tôi sang bên cạnh.
Phát hiện được hành động này, tôi lập tức tỉnh táo lại, nắm lấy tay áo của anh: ''Anh muốn đi đâu?''
''Chờ anh chút.''
Nói xong anh lại chạy lên tầng.
Đèn dưới tầng bị anh bật lên sạch, sáng chói chiếu rõ tất cả mọi thứ.
Tôi muốn thử suy nghĩ xem anh đi đâu nhưng đầu óc lại rất lộn xộn.
Tôi vỗ đầu, Giang Tự ôm laptop xuống, lại lần nữa ngồi xuống cạnh tôi.
Ngón tay anh lướt trên bàn phím, ánh mắt tôi lóa lên, đầu cũng choáng hơn.
Anh thấy vậy thì để tôi dựa đầu vào vai anh, bắt đầu câu được câu không giải thích.
''Anh sẽ định vị địa chỉ IP kia.''
''Sau đó sẽ hack máy tính của anh ta, đồng thời tìm thiết bị liên quan, đảm bảo ngày mai cái gì anh ta cũng không đăng được.''
''Về phía truyền thông anh sẽ viết một thuật toán để tạo ra một chương trình theo dõi thời gian thực, còn phần giấy báo, sáng ra người phụ trách thấy tin nhắn của anh sẽ theo dõi cho anh.''
Giọng nói mạnh mẽ trầm ổn khiến người khác cảm thấy yên tam.
Tôi nghe rõ được hai câu nói cuối cùng của anh.
''Anh có thể xuống địa ngục, kéo theo bọn họ đi cùng, nhưng An An của anh thì không thể.''
''Em phải bình an hạnh phúc đời đời kiếp kiếp.''
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT