Diệu Hàn không biết cách nào để làm dịu bầu không khí này đi , cô ho nhẹ một tiếng rồi nói: " có khách!! Tôi đi trước đây "
Nói xong Diệu Hàn chạy nhanh vào bên trong quán , kẹp giữa hai người bọn họ rất khó xử và không biết làm như thế nào nên chạy vẫn là thượng sách
A Mây cùng Diệu Hàn cùng ngó ra bên ngoài cửa hóng hớt xem bọn họ nhưng cô chỉ thấy Bạch Thiên Dạ nói gì đó với Chu Tử Hạ , anh ta cười nhạt nói đôi ba câu rồi quay vào quán.
Cả hai đột nhiên đi vào làm cho A Mây và Diệu Hàn hoảng hốt vội vàng chạy vào trong tránh để bọn họ biết hai người đang hóng hớt
A Mây quan sát nét mặt của hai người một lúc liền kéo kéo tay Diệu Hàn đi sát lại người cô nói nhỏ: " chị! Hai người đó là tình địch à? Sao trông bọn họ như kiểu sắp đánh nhau đến nơi rồi ấy!! "
Diệu Hàn e dè nhìn Bạch Thiên Dạ thấy anh ta cũng đang nhìn về phía cô.
Chẳng biết tại sao cứ bắt gặp ánh mắt của anh ta thì cô lại trốn tránh ánh mắt đó như kiểu bản thân đã làm chuyện sai trái sau lưng Bạch Thiên Dạ vậy
Chu Tử Hạ mỉm cười hỏi Diệu Hàn : " Tiểu Hàn!! Ngày kia cô có muốn cùng tôi đi xem phim không? "
- " cô ấy không đi được " khi Diệu Hàn chưa kịp trả lời, Bạch Thiên Dạ đã trực tiếp cướp lời của cô.
Anh ta quay sang nở nụ cười với Chu Tử Hạ rồi lịch sự nói cảm ơn như vừa rồi không phải Chu Tử Hạ hỏi cô mà là hỏi Bạch Thiên Dạ
- " tôi không hỏi anh! Tôi hỏi cô ấy "
Chu Tử Hạ quay sang bên này nhìn Bạch Thiên Dạ , anh ta lạnh lùng mỉm cười nhìn người họ Bạch với ánh mắt khinh thường
Bạch Thiên Dạ vẫn giữ nụ cười trên môi , ánh mắt anh ta cũng lộ rõ vẻ khinh thường đối phương: " tôi trả lời hộ cô ấy "
- " Tiểu Hàn nói không cần "
- " ồ!! vậy có lẽ tôi nói ra suy nghĩ trong lòng của cô ấy cho anh nghe thôi!! đừng khách sáo"
Diệu Hàn đen mặt khi hai người đàn ông đứng bên cạnh nhìn nhau , tôi một câu anh một câu.
Bọn họ tuy được cái đẹp trai nhìn qua có thể biết là người có học thức và có sự nghiệp nhưng trong lúc này cô cảm thấy bọn họ thật ấu trĩ
- " hai người có thể đi ra chỗ khác không? các anh đang làm phiền tôi làm việc đó " Diệu Hàn bóp mi tâm chỉ vào hàng người đang đứng sau bọn họ.
Chu Tử Hạ cùng Bạch Thiên Dạ đột nhiên quay sang cô đồng thanh nói: " hôm nay tôi bao quán!! "
- " ! "
Diệu Hàn nhìn hai bọn họ không ai nhường ai , bọn họ đang dùng ánh mắt để chiến tranh với nhau.
Cô đen mặt cả người run rẩy từ từ nói: " Ra ngoài!.
"
- " hả? " Hai người bọn họ cùng quay sang nhìn cô với ánh mắt không hiểu.
Diệu Hàn quát lớn : " tôi bảo hai người ra ngoài!! đừng làm phiền tôi buôn bán!!!"
Hai người bọn họ bị Diệu Hàn lạnh lùng đẩy ra bên ngoài cửa rồi cô đóng cửa lại không nhìn bọn họ lấy một cái.
Hai người đàn ông ở ngoài đen mặt, lần đầu tiên có một người phụ nữ dám đuổi bọn họ ra bên ngoài không cho Bạch Thiên Dạ hay Chu Tử Hạ một chút thể diện nào
Diệu Hàn ở bên trong mỉm cười làm việc , cô rất thoải mái khi không có bất kỳ ai làm phiền trong lúc cô đang làm việc.
A Mây huých vào tay Diệu Hàn nói nhỏ: " sao em cứ cảm thấy thân phận của hai người này rất kì lạ!! Cả hai giống như nhân vật tai to mặt lớn nào đó trong nước "
Diệu Hàn mỉm cười không đáp lại lời của cô ấy, thân phận của Bạch Thiên Dạ thì không nói làm gì nhưng thân phận của Chu Tử Hạ đối với cô bây giờ vẫn là một con số bí ẩn.
Diệu Hàn cũng lười nghĩ đến thân phận của anh ta bởi cô không có hứng thú với việc điều tra đời tư của người khác
Đang bận rộn thì điện thoại đột nhiên rung lên , Diệu Hàn không suy nghĩ nhiều nên đã nghe máy
- " Quý phi!Mau đi ra tàu điện ngầm đón bổn cung "
Diệu Hàn ngơ ra vài giây sau đó nhận ra đây là bạn thân mình , Diệu Hàn nở nụ cười cúi xuống dọn dẹp bàn pha đồ uống: " ta đang rất bận!! Ngươi tự bắt taxi đến "
Khúc Hoa Nhã cười nhạt ngẩng cao đầu nhìn biển hiệu của quán cà phê rồi lạnh nhạt đáp lại: " ta biết ngươi bận nên tự đến rồi!!! ở quán mới tuyển nhân viên mới à? Sao hai anh chàng ở ngoài cửa đẹp trai vậy!! "
Hoa Nhã mở cửa ra đi vào sau đó không quên nháy mắt với cô bạn đang đứng ở quầy làm việc,Diệu Hàn ngẩng lên nhìn Hoa Nhã sau đó nở nụ cười đi đến trước mặt cô ấy: " nhân viên gì chứ? Không quen!! Mày tính ở lại đây sao? "
Hoa Nhã thản nhiên đưa vali của mình cho Diệu Hàn , cô ấy hất tóc thản nhiên đi lên lầu tự nhiên như nhà của mình: " ha! ngươi nên cảm thấy vinh dự vì được tiếp đón bổn cung "
Diệu Hàn nhìn cô bạn này khẽ lắc đầu bất lực.
Có lẽ đây là hậu quả khi xem phim cổ trang quá 180 phút chăng!