Bạch Thiên Dạ nghe vậy thì mỉm cười đặt chiếc áo khoác lên bàn ở gần anh ta sau đó đi vào nhà bếp giúp cô dọn đồ : " em nấu nhiều món như vậy phải chăng là muốn lấy lòng tôi sao? "
Bạch Thiên Dạ mỉm cười rồi trêu chọc cô , Diệu Hàn hắng giọng lên tiếng giải thích: " hôm nay rảnh nên tôi mới nấu nhiều chứ! tôi không nhớ chú sẽ đến "
Bạch Thiên Dạ vẫn giữ nụ cười trên môi mang món cuối đặt lên bàn , Diệu Hàn rửa tay xong đó kéo ghế ngồi xuống: " bạn trai tôi đâu? sao chú không đưa anh ấy đi cùng? "
Bạch Thiên Dạ nhíu mày : " tôi cũng là bạn trai của em!! "
- " không!! chú chỉ là tiểu tam chen vào giữa bọn tôi mà thôi "
Bạch Thiên Dạ nghe xong thì không khỏi phì cười: " vậy xem ra bạn trai em chẳng ra thể thống gì để cho người khác đập chậu cướp hoa dễ đến như vậy!! "
Diệu Hàn nhíu mày : " là ông ép tôi "
Trong câu nói của Bạch Thiên Dạ tám chín phần là chê con trai ông ta quá thất bại , Diệu Hàn cũng không biết nói gì hơn nhưng trong vụ này Bạch Thiên Dạ cũng ép cô đồng ý điều kiện của ông ta
Hai người đang ăn trong bầu không khí yên tĩnh thì có người gọi điện đến , Diệu Hàn nhìn qua thấy là mẹ cô gọi nên vội vàng nghe máy : " mẹ!! mẹ gọi con có chuyện gì sao? "
- " ăn cơm chưa? "
- " con đang ăn!! " Diệu Hàn lén liếc nhìn Bạch Thiên Dạ , anh ta đang ăn không để ý đến cô.

Diệu Hàn sợ Bạch Thiên Dạ lên tiếng đến lúc đó mẹ cô sẽ biết hai người ở cạnh nhau , cô cũng không biết sẽ phải giải thích với bà như thế nào nữa
- " con lên thành phố rồi nhất định phải cẩn thận!! có gì không làm được thì cứ gọi ông Bạch giúp đỡ!.

mà lần này ông ấy đã giúp con, mời ông Bạch ăn tối một bữa coi như thay mặt ba mẹ cảm ơn ông ấy nhé? " Hai người cảm thấy rất áy náy khi chưa thể cảm ơn Bạch Thiên Dạ hẳn hoi , hai người không thể mua vé máy bay để bay lên thành phố được nên chỉ có thể bảo con gái thay mặt cảm ơn hắn
Diệu Hàn nhìn người đối diện đang ung dung gắp thịt vào trong bát của cô, cô liền nói với mẹ : " con biết rồi!! mẹ cứ yên tâm "
- " yên tâm cái gì!! mày không cẩn thận thì đừng trách bà già này đấy!! " Bà Diệu gắt lên mắng yêu con gái nhưng cô biết bà rất lo lắng cho cô sợ cô xảy ra những chuyện không hay lần nữa
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Diệu Hàn thở dài rồi cầm đũa lên.

Bạch Thiên Dạ cẩn thận tách xương cá ra bát của mình rồi đặt miếng thịt cá vào bát của Diệu Hàn: " tôi đợi bữa cơm tiếp theo của em "
Diệu Hàn nheo mắt lại: " không còn nữa đâu!! " Bạch Thiên Dạ nghe hết cuộc trò chuyện, nghe bà Diệu dặn con gái mời hắn ăn một bữa tối để cảm ơn nhưng khi nhìn người đối diện làm hắn muốn được thưởng thức thứ khác cơ!

- " ồ! cơm tối chắc không cần đâu!! tôi muốn em hơn "
Diệu Hàn nghe xong nở nụ cười : " chết đi!! "

Bạch Thiên Dạ chẹp miệng tỏ ra hơi hối tiếc: " biết thế hôm đó tôi thưởng thức thêm rồi mới thả em đi "
- " ! " Diệu Hàn nghe Bạch Thiên Dạ nói vậy thì nhíu mày , tự dưng muốn đấm vào gương mặt kia quá đi mất
Diệu Hàn không còn hứng muốn ăn cơm , cô đứng dậy đi rửa hoa quả: " à! cảm ơn chú vì lọ thuốc nhé!! có thể cho tôi thêm không? "
Diệu Hàn quay lại thấy Bạch Thiên Dạ đang dọn dẹp bát đũa mang ra bồn rửa sau đó xắn tay áo bắt đầu rửa bát : " được!! "
- " ! không ngờ ngài Bạch đây lại biết rửa bát đó "
- " tôi có biết đâu! tự dưng nghĩ sau này phụ giúp vợ nên muốn học một chút " Bạch Thiên Dạ nghiêng đầu nhìn cô , Diệu Hàn mỉm cười cúi xuống gọt hoa quả : " vậy vợ anh sẽ rất vui đấy "
- " vậy! em có vui không? " Bạch Thiên Dạ cúi xuống sát mặt Diệu Hàn muốn hôn Diệu Hàn , cô nhíu mày đưa tay lên đẩy mặt của Bạch Thiên Dạ ra lên tiếng cảnh cáo hắn : " tránh ra "

Bạch Thiên Dạ mỉm cười rồi tiếp tục rửa bát , trong căn phòng bếp một đôi nam nữ đứng cạnh nhau yên lặng không ai nói gì nhưng trong bầu không khí lại có cảm giác ngọt ngào giống hệt với một cặp vợ chồng son mới cưới.

Tiếng leng keng từ bên ngoài phá vỡ bầu không khí yên tĩnh của hai người, Bạch Thiên Dạ nhíu mày đang tính ra ngoài xem tên ngốc nào phá vỡ bầu không khí của họ thì Diệu Hàn đã ngăn cản anh ta lại , cô nói nhỏ với Bạch Thiên Dạ: " để tôi "
Nói xong thì Diệu Hàn đi ra ngoài , vừa nhìn thấy người đang đứng ở trước cửa khiến cho cô hoảng sợ.

Thiệu Huy cầm một giỏ hoa quả đi vào bên trong nhìn thấy cô liền mỉm cười: " Diệu Hàn!! anh có mua hoa quả mà em thích này "
- " Th! Thiệu Huy " Diệu Hàn hơi hoảng khi thấy Thiệu Huy đến , Bạch Thiên Dạ đang ở trong bếp nếu bây giờ Thiệu Huy thấy anh ta ở đây thì cô không biết phải nói như thế nào với anh ta nữa
Thiệu Huy nhìn thấy áo vest ở trên bàn đi đến hỏi : " áo khoác của ai đây? "
Diệu Hàn liền đi đến : " là.

.

áo khoác của khách "
Cô vội cầm lấy chiếc áo khoác đó không để cho Thiệu Huy phát hiện ra đó là áo của ba anh ta.

Thiệu Huy không để ý lắm, cậu đặt giỏ hoa quả lên bàn sau đó quay sang nhìn cô với ánh mắt chân thành : " Diệu Hàn! anh.

.

xin lỗi "
Diệu Hàn cũng đã hiểu ra tại sao Thiệu Huy lại xin lỗi cô , có lẽ xuất phát từ vụ cô bị bắt cóc lần đó : " không sao đâu! em vẫn bình an mà "
Thiệu Huy quan sát biểu cảm của Diệu Hàn sau đó từ từ nhìn xuống , giờ anh ta mới nhận ra bạn gái của anh ta cũng có một cơ thể rất đẹp.

Thiệu Huy nuốt nước bọt cúi xuống nói nhỏ với cô : " anh có thể hôn em không? " Diệu Hàn nghe xong chưa kịp load câu nói của anh ta thì Thiệu Huy đã cúi xuống

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play