Ta hành lễ với Chu Dật, cười hỉ hả nói: “Ta sống tốt lắm, không cần ngươi nặng lòng đâu.”
Chu Dật có vẻ hổ thẹn lẫn đau khổ khó phân: “Sao có thể... tốt được? Là, là ta nợ nàng.”
“Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi. Phu quân ta tốt lắm, lớn lên đẹp còn ít nói nữa.” Ta liếc nhìn hắn đầy thâm thúy.
Hắn ngẩn ra, thở dài nói: “Nàng vẫn oán trách ta.”
Ta vẫy tay, không muốn nhiều lời với hắn.
“Thanh Ương, sao nàng không mang cây quạt kia theo?” Hắn đuổi theo ta hỏi.
“Chu Duật!” Ta quay đầu nhìn hắn: “Ta đã gả thay cho Tống Thanh Hà theo ý ngươi còn gì, bây giờ ngươi lại nói mấy lời này là sao? Ngươi muốn dây dưa tình cũ hay là muốn ta hồng hạnh xuất tường?”
“Thanh Ương...” Chu Duật ngạc nhiên nhìn ta, mặt nhẹ ửng hồng.
“Cho nên sau này tránh xa ta ra một chút, nếu thật sự không tránh được thì làm ơn gọi ta một tiếng Tiêu nhị phu nhân, lời vô nghĩa thì tuyệt đối không cần nói ra khỏi miệng.” Ta phất tay áo bỏ đi xa.
Chu Duật vẫn đứng ở chỗ cũ.
Ngày lại mặt cần ăn cơm trưa ở nhà mẹ đẻ, nhưng ta không muốn vì mấy nghi thức xã giao mà tự làm bản thân ấm ức. Ta quyết định buông bỏ lễ nghi, chuẩn bị quay về.
Cha răn dạy ta: “Bây giờ con mà đi thì lúc quay về nhà họ Tiêu sẽ bị người ta khinh thường.”
“Cha à, cả triều văn võ nhiều như vậy, làm gì có nhà nào thiếu thiên kim tiểu thư, Thánh Thượng lại cứ bắt một mình con gái cha đi xung hỉ, rốt cuộc ai mới là người bị khinh thường?”
“Con!” Cha ta soạt một tiếng đứng dậy: “Đủ lông đủ cánh rồi nên dám ăn nói với ta như vậy sao!”
Đương nhiên trước đây ta không dám, bởi vì ta còn muốn ăn chén cơm của ông. Bây giờ không cần nữa thì có gì mà không dám.
Có vài cây cầu, bước qua rồi thì nên dỡ bỏ!
“Con đây càng không nên ở lại đây, mắc công cha phải nghe thêm mấy câu còn khó nghe hơn.” Ta rời khỏi nhà họ Tống, dẫn Thúy Quyên dạo bước ở bên ngoài trong chốc lát, đi ăn một bữa tiệc vịt rán giòn mà ta đã mơ ước suốt mấy năm nay.
“Tiểu thư, được lấy chồng cũng tốt ghê.” Thúy Quyên ăn nhiều đến nỗi miệng dính đầy dầu mỡ.
Ta cười nói: “Không phải lấy chồng tốt, mà là có địa vị tốt.”
Trở lại nhà họ Tiêu, lão phu nhân chặn ta ngoài cửa, không cho ta vào thỉnh an. Tất cả người trong phủ nhìn ta khinh miệt thế nào cũng không cần quan tâm, ánh mắt của người khác đâu thể làm hại ta.
Tiêu Đình Hòa vẫn ngủ say ở trong phòng như trước. Đường dẫn nhiệt ngầm (!) đốt nóng quá, ta kéo chăn hắn xuống nửa người: “Tiêu Tướng quân, hôm nay ta về nhà lại mặt một mình.”
“Tiêu lão phu nhân trọng sĩ diện, cho nhà mẹ đẻ ta hai cây nhân sâm trăm tuổi. Bọn họ không xứng được ăn, cho nên ta mang đi đổi tiền rồi.”
Ta đẩy đôi khuyên tai làm bằng lưu ly tùy tiện mua trên phố vào tay hắn: “Đây là đồ mua bằng tiền đổi được, coi như chia phần cho ngươi đấy.”
Ta nằm song song bên cạnh, phe phẩy quạt cho hắn, đánh giá nhan sắc lúc ngủ của hắn.
“Ngươi đẹp hơn Chu Duật nhiều.” Ta vỗ về mặt hắn.
“Hôm nay Chu Duật vậy mà dám cản đường ta. Chắc là hắn khinh thường ngươi, nên mới có thể nói mấy câu bỡn cợt như thế với phu nhân ngươi. Tương lai ngươi tỉnh dậy, là đàn ông thì nhất định phải dạy dỗ đánh hắn một trận, đánh hắn rụng răng đầy đất luôn mới được.”
“Còn có mẹ cả ta, Tống Thanh Hà và con chó nàng nuôi. Con chó hư đó lần nào thấy ta cũng nhe răng trợn mắt, ngươi nhớ giúp ta dạy dỗ nó lại đấy.”
Lúc ở nhà mẹ đẻ ta không dám làm gì họ. Bây giờ gả đi rồi, tuy ta có được một chút tự do, có thể tưởng tượng cách trả thù bọn họ, nhưng sống lưng ta vẫn không đủ cứng cáp.
“Thôi đi, ngươi cứ nằm đây thế này cũng tốt, lỡ như ngươi không muốn ta làm phu nhân ngươi, chê ta vướng tay ngươi rồi giết ta luôn thì biết làm sao?”
Ta vừa nói xong, bỗng dưng đôi khuyên lưu ly vẫn luôn nằm trong tay Tiêu Đình Hòa vỡ nát. Ta vội mở tay hắn ra, kiểm tra xem hắn có bị thương không.
“Bóp nát à?” Ta đánh giá Tiêu Đình Hòa: “Ngươi tỉnh?”
Ta thu dọn mảnh vỡ, kêu ma ma mời đại phu tới. Không bao lâu sau, trong phòng có đầy người chen lấn.
Khi mọi người đều đang trông ngóng thì đại phu lắc đầu: “Tướng quân không có dấu hiệu tỉnh lại.”
Tiêu lão phu nhân thất vọng lắm, bà trút giận lên đầu ta: “Đầu óc ngươi hỏng rồi à, đôi mắt có vấn đề đúng không?”
Ta không dám cãi lại, để bà giáo huấn một hồi. Tiêu đại phu nhân nửa thật nửa giả giải vây cho ta: “Em dâu xung hỉ tới đây, về tình thì nàng hy vọng em chồng tỉnh lại là có thể tha thứ.”
“Hừ! Làm như xung hỉ có tác dụng.” Tiêu lão phu nhân giận dữ bỏ đi: “Lúc tuyệt vọng thì chuyện gì Thánh Thượng cũng muốn thử, nhét một đứa dân đen vào đây làm ta phiền lòng.”
Người trong phòng đều liếc nhìn ta trước lúc rời đi. Chờ họ đi xa rồi ta mới nhanh chân đóng cửa phòng lại.
“Nói cứ như là ta tự nguyện gả đến đây, ai mà không bị lệnh vua làm khó chứ?”
Ta nói thầm: “Mẹ ngươi không dám nói Thánh Thượng nên trút giận lên đầu ta, ta còn nhìn bà ta không vừa mắt đây này.”
Ta ngồi ở mép giường, bóp tay Tiêu Đình Hòa nói: “Có bản lĩnh thì cho ta hai mươi vạn lượng để ta rời đi, không dám đúng không, chỉ biết ức hiếp người nhà là giỏi.”
“Ai da!” Ta lại thở dài: “Thật ta ta cũng chỉ biết ức hiếp người nhà thôi, đóng cửa lại thì ai ta cũng mắng được, mở cửa ra thì ta còn không dám đắc tội nha hoàn quét rác nhà ngươi nữa là.”
“Bởi vì mệnh ta khổ, nếu ta không thông minh thì có khi còn không biết viết chữ. Nếu không muốn nuôi nấng ta thì tại sao lại sinh ta ra? Cha ta ấy mà, ông ấy còn không bằng một con chó, con chó còn biết cách bảo vệ con của mình.”
Nhưng mà lúc nãy lưu ly bị vỡ như thế nào mới được?
Chẳng lẽ hắn tỉnh mà làm bộ như không tỉnh, cố ý giả vờ hôn mê?
“Tiêu Tướng quân?” Ta sáp lại gần, cẩn thận quan sát mặt mũi hắn, đợi một hồi ta lại gãi gan bàn chân hắn.
Lúc nãy ta nói gì mà khiến hắn bóp nát lưu ly? Nói thêm vài câu tàn nhẫn nữa thì hắn có phản ứng tiếp hay không?
“Tiêu Tướng quân.” Ta ghé vào bên tai hắn nói: “Ngươi để tiền ở đâu vậy, đêm nay ta trộm đi đấy.”
Không phản ứng!
“Tiêu Tướng quân.” Ta tiếp tục nói: “Ta... ta muốn đi tìm Chu Duật, lén lút hẹn hắn làm ngươi không còn mặt mũi bước ra ngoài đường.”
“Tiêu Tướng quân, nếu ngươi không tỉnh thì ta hôn ngươi nha. Hôn xong ta còn không thèm chịu trách nhiệm với ngươi, cho ngươi khóc chết luôn.”
Ngón tay hắn giật giật.
Mắt ta sáng lên, lại nói tiếp: “Tiêu Tướng quân, ngươi muốn đi tiểu đúng không, ta... ta giúp ngươi.”
Ta vừa dứt lời, hắn bỗng dưng nắm chặt tay ta.
……………..
(!) Hồng hạnh vượt tường: mượn hình ảnh hoa hồng hạnh mọc vượt tường để ám chỉ nhà gái ngoại tình.
(!) Địa long: Hệ thống sưởi ấm thời xưa, nhiều cung điện có đường dẫn nhiệt ngầm bên dưới lòng đất kết nối với cửa động bên trên. Đốt lửa ở bên ngoài, nhiệt độ truyền theo đường dẫn vào trong nhà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT