Aaaaaaa!!!!!! tiếng hét thất thanh của Lạc An Nhi.
“An Nhi, An Nhi….” Một cô gái giật mình nắm lấy An Nhi.
Cô ấy mặc một bộ thường phục đơn giản màu hồng, tóc búi đơn giản và cài một chiếc trâm bằng gỗ, dán người nhỏ nhắn.
Lam Chi ngồi dậy, nhìn chầm chầm vào cô gái ấy.
Lúc này cô mới nhớ đến đoạn ký ức mà cô có được từ An Nhi.
An Nhi là một nha hoàn mô côi, được hoàng hậu cứu sống khỏi tay bọn cướp từ lúc 7 tuổi.
Từ đó cô vào cung trở thành một trong số mấy nghìn người tì nữ của hoàng cung.
Đã hai mươi năm trôi qua, hoàng hậu Xuyên Ánh bây giờ đã là hoàng thái hậu.
An Nhi đoản mệnh mất sớm, cô hối tiếc vì bản thân chưa thể dốc hết toàn lực để hầu hạ Thái Hậu.
Vì vậy mới có chuyện Lam Chi xuyên không, trở thành Ái Nhi.
Lam Chi vẫn chưa chấp nhận được sự thật này, thì nô tì bên cạnh đã sốt sắn nói.
“An Nhi, An Nhi… cô sao thế?”
“T..ôi.
Tôi….”
“Cô đã hôn mê ba ngày rồi, thái hậu đang ở phật đường cầu phúc cho cô đấy.”
“Thái hậu cầu phúc cho tôi?”
Lam Chi có hơi bất ngờ.
Vì trong tưởng tượng của cô, ở cổ đại, nô tỳ là một tầng lớp thấp kém, chỉ là cành cây, ngọn cỏ trong lòng chủ tử, sống chết không hề quan trọng.
Sau lại có chuyện thái hậu vì một nô tỳ thân phận thấp hèn, lại cầu phúc suốt ba ngày.
“Cô có sao không vậy? Sao trông cô cứ… ngơ ngơ ra thế hả?”
“Tôi… tôi đau đầu quá, t…ô..i không nhớ được gì hết.”
Lam Chi đành giả vờ mất trí để sống trong thân phận của An Nhi.
Vì dù sao, ở thế giới của cô, cô cũng chỉ là một đứa con ghẻ, sống không mấy hạnh phúc.
Điều duy nhất làm cô nuối tiếc là khi cô đi rồi, bệnh viện mà cô làm, sẽ thiếu mất một bác sĩ “lương y như từ mẫu”.
“Sao? Cô..
thế, thế cô biết tôi tên gì không? Nhìn xem..
có nhớ tôi là ai không?”
Cô gái ngốc nghếch tự chỉ tay vào mặt mình, mắt tròn xoe chờ đợi câu trả lời.
Lam Chi khẽ lắc đầu.
“Cô thật sự không nhớ tôi? Trời ơi, là tôi Liên Hoa, tỷ muội tốt của cô đây mà, đến tôi mà cô cũng quên hả? Thôi xong, thôi xong thật rồi.”
Trong sự lo lắng của Liên Hoa.
Lam Chi từ từ nhìn xung quanh, cô đang ở trong một căn nhà gỗ, có lẽ đây là phòng củi.
“Không được, tôi đi bẩm báo với thái hậu.”
Nói rồi Liên Hoa nhanh chóng đứng dậy, không chậm trễ chạy ngay đi
Lam Chi từ từ đứng dậy, chậm rãi bước ra ngoài.
Trước mặt cô là khung cảnh thô sơ, nối liền các dãy phòng của các cung nữ hầu hạ các quý phi.
Tuy rất thô sơ, nhưng rất yên bình… cô bổng chốc cảm thấy trong lòng bình yên đến lạ lẫm.
Một lúc sau Liên Hoa quay lại, kéo tay Lam Chi.
“Đi thôi, Thái Hậu đang đợi cô.”
“Ta….ta…”
“Mau lên, tôi giúp cô thay y phục.”
Rất nhanh Liên Hoa giúp Lam Chi mặc bộ y phục màu hồng giống cô, đến cách búi tóc cũng giống hệt.
“Được rồi, đi thôi.”
Lam Chi không quen với y phục thời cổ đại, vì quá nhiều lớp vãi nên làm cô rất khó chịu.
“Trời ơi, cô sao thế? Nhanh lên, thái hậu đang đợi đó.”
“Ờ ờ, tôi biết rồi.”
Cũng may là không khí ở đây rất mát, chứ không thôi Lam Chi sẽ nóng chết mất.
Lam Chi rất lạ lẫm với hoàng cung, cô bị thu hút bởi những cảnh vật và con người cung quanh, mãi lo nhìn đến mức cô quẹo sai hướng, Liên Hoa phải nắm lấy cô, sợ cô đi lạc mất.
“Cô sao thế, tập trung chút đi.”
Đó là hoàng thượng à?
Lam Chi chỉ tay về phía đoàn người phía trước.
Giữa họ là một nam nhân mặt long bào.
“Còn hỏi, mau lên, quỳ xuống.”
Liên Hoa kéo Lam Chi quỳ xuống.