Mấy tháng sau đó, trôi qua rất êm đềm, Doãn Ny cũng đã tốt nghiệp xong và hiện tại cô ấy đang làm diễn viên cho một Đài Truyền hình khá nổi tiếng ở Anh Quốc.

Thóc Thóc rất thích xem phim của Doãn Ny đóng vai chính.

Mỗi lần xem là hai mắt đều sáng lên trong rất buồn cười.

Hôm nay, là ngày mà Thóc Thóc tròn bốn tuổi.

Như thường lệ mỗi sáng cô sẽ đều đặn đưa Thóc Thóc đến trường.

Sau đó cô sẽ cùng mọi người trang trí nhà cửa và nấu thật nhiều đồ ăn.

Vì tổ chức đơn giản nên chỉ có mọi người thân quen và bố mẹ Lâm mới có mặt.

Thóc Thóc tuy đang phát triển trong một môi trường mới nhưng thằng bé cũng không thích đòi hỏi, cũng rất lễ phép là một đứa bé ai gặp cũng đều yêu thích.

Từ lúc đưa Thóc Thóc đế trường thì cô sẽ đi mua bột và những nguyên liệu làm bánh.

Người giúp việc sẽ lau dọn nhà cửa và làm những món ăn chính.

Băng Nhi và Thu Nhiên sẽ phụ trách làm bánh.

Hứa Yến, Doãn Ny và Cẩn Ninh sẽ phụ trách trang trí nhà cửa.

Máy bay của bố mẹ Hạ sẽ đáp xuống vào lúc mười giờ trưa.

Vì trường mẫu giáo của Thóc Thóc sẽ tan học vào lúc ba giờ chiều nên cô phải đành dự định sẽ dẫn thằng bé đi vòng quanh trung tâm mua sắm.

Lúc mười một giờ, cô lại sợ làm không kịp nên đã gọi đến tiệm trà sữa kêu các bạn nhân viên đóng cửa để đến phụ:
[Alo?]

Bên kia đầu dây là giọng của Alex cất lên:
[sao vậy bà chủ?]
Giọng cô gấp gáp:
[Đóng cửa tiệm, đến nhà phụ giúp chị với.

Help me mấy đứa ơi!!]

Alex chống nạnh nói:
[Khách đang đông lắm!!]

Cô thẳng thừng đáp: [Vậy một mình em qua đây phụ chị là được rồi!!]

Alex nói: [Vậy chị đợi em mười lăm phút nha!]

Nhờ sự giúp sức của mọi người nên việc trang trí cũng đã xong vào đúng hai giờ chiều.

Chỉ còn sắp xếp lại vị trí của những hộp quà sao cho có thẩm mĩ thôi.

Vì trọng trách này khá là nặng nên cô giao cho Hứa Yến.

Đúng vậy, cô với Hứa Yến đã nói chuyện lại với nhau cách đây một tháng.

Cô nhớ không lầm lúc đó là ăn mừng tốt nghiệp, Hứa Yến lúc đó rất trầm còn uống rất nhiều rượu
Khi mọi người thi nhau hát karaoke thì chỉ có mình Hứa Yến vẫn yên tĩnh ngồi một góc.

Cô cũng hơi do dự mới quyết định đi đến hỏi thăm Hứa Yến:
"Hứa Yến, cậu dạo này sao vậy?"
Hứa Yến ngẩng đầu lên, đôi mắt lờ mờ giọng nói hơi hờn dỗi:
"Là cậu muốn tránh mặt tớ trước, tớ chỉ là đang làm điều cậu muốn mà thôi."
Cô giật mình phản bác:
"Tớ muốn tránh cậu bao giờ?"
Hứa Yến trách móc cô: "Rõ ràng là từ sau hôm tớ tỏ tình với cậu mọi nhất cử nhất động của cậu đều là đang né tránh tớ.

Có những người thiểu năng mới không biết là mình đang bị né tránh thôi.

Cậu cũng đã nói chúng ta có thể làm bạn, nhưng hành động của cậu lại đi ngược lại với mọi thứ.

Cậu có biết là tớ đã buồn tới mức nào không?"
Hứa Yến nhìn thẳng vào mắt cô, cô có thể thấy được một màn sương mờ đang phủ lên.

Cô lảng tránh ánh mắt của anh rồi nói:
"Cậu đừng nghĩ nhiều chỉ là tớ bận hay gì đó nên mới không để ý nhiều thôi.

Nếu là lỗi của tớ thì cho tớ xin lỗi nhé?"
Hứa Yến nấc lên vài cái rồi hỏi: "Xin lỗi về việc gì?"

Lâm Quỳ nói: "Xin lỗi vì khiến cậu hiểu lầm là tớ muốn né tránh cậu."
Từ sau lần đó thì cô và Hứa Yến đều đàn nói chuyện lại với nhau.

Hứa Yến còn nhận Thóc Thóc là con nuôi của mình, dạy thằng bé bắn cung, cưỡi ngựa khiến thằng bé cả ngày cứ đu theo Hứa Yến.

Ba giờ chiều, cô một mình đi đón Thóc Thóc.

Cô bước tới nhìn vào cửa sổ phòng học.

Cậu bé đang im lặng chăm chú học tiếng anh.

Như là biết cô là mami của Thóc Thóc nên một bạn đã khều nhẹ tay áo Thóc Thóc chỉ ra cửa.

Thóc Thóc nhìn theo thấy cô thì cười tươi chạy đi dẹp ngứa rồi chạy vài vòng tay của cô.

Cô nựng hai má bánh bao của Thóc Thóc rồi nói:
"Con không học nữa sao?"
Thóc Thóc lắc đầu: "Lúc nãy con đã được cô Alena cho hai cây kẹo hình Doremon rất đẹp.

Thằng bé xòe hai cây kẹo ra rồi đưa cho cô một cây nói: "Cây này là cho mami!"
Cô mỉm cười, hôm vào má Thóc Thóc rồi nói:
"Thóc Thóc, mami yêu con quá!"
Thóc Thóc ngại ngùng vùi mặt vào hõm cổ cô cười khúc khích.

Cô giáo mang giày và balo ra cho Thóc Thóc.

Thằng bé cũng tự biết cách để mang giày và đeo balo trên lưng.

Cả thân người nhỏ bé vác theo một cái balo làm cô không khỏi bật cười vì sự đáng yêu này.

Cô dắt tay Thóc Thóc ra xe xoa đầu thằng bé nói:
"Bây giờ mami sẽ đưa con đến trung tâm mua sắm chơi nhé?"
Thóc Thóc cầm kẹo ngậm trong miệng gật gật đầu lia lịa.

Cô lái thẳng đến trung tâm thương mại, cô dẫn Thóc Thóc đến một khu vui chơi cho trẻ em và dặn dò Thóc Thóc:

"Bé yêu, mami đi mua một vài thứ con có thể ở đây đợi mami không?"
Thóc Thóc cũng gật đầu, một mình đi lại kệ sách cầm một quyển truyện yên lặng ngồi đọc.

Coi bật cười vì hình tượng người lớn này của Thóc Thóc.

Sao khi cảm thấy an tâm vì đã có người trông trẻ vào thì cô mới rời đi.

Cô đến một cửa hàng giày dép để mua cho Thóc Thóc mấy đôi giày mới.

Bên kia Thóc Thóc đang ngồi đọc sách, thấy có một con chó lông xù màu trắng rất xinh.

Thóc Thóc đi chạy đi lại nhưng lại thấy bảo mẫu đang ngồi đằng kia mà còn lời mami vừa dặn nữa.

Bây giờ thằng bé đang bị vướng vào hai sự lựa chọn.

Một là chạy theo con chó, hai là ở đây đợi mami về.

Tất nhiên là Thóc Thóc sẽ chọn điều số 1,thằng bé nghĩ mình chỉ đi một chút xíu chắc mami sẽ không mắng đâu.

Thế là canh bảo mẫu sơ hở cậu lại chạy đi tìm con chó lông xù đó.

Cậu chạy khắp nơi, đang sắp bắt được thì vấp phải đụng trúng một người đàn ông cao to.

Cậu sợ hãi, từ từ đứng dậy nói:
"Chú ơi, cháu xin lỗi!"
Từ trên cao người đàn ông nhìn xuống, sát khí lạnh lùng làm Thóc Thóc run rẩy.

Người đàn ông đó mở kính ra để lộ khuôn mặt đẹp trai của mình bế thằng bé lên hỏi:
"Nhóc con, mẹ con đâu?"
Thóc Thóc hơi lo lắng, gãi đầu nói:
"Mami đi mua đồ!"
Người bên cạnh lại hỏi:
"Vậy sao nhóc lại chạy lung tung lỡ mẹ không tìm được thì sao?"
Thóc Thóc như biết mình làm sai đành cúi gằm mặt xuống lâu lâu lại nhìn con chó lông xù mới được người đàn ông đó bế lên.

Người đàn ông đang bé Thóc Thóc nói:
"Là đàn ông thì phải ngẩng cao đầu."
Vừa nghe xong Thóc Thóc liền ngẩng đầu lên.

Hai người đều bật cười, hỏi tiếp:

"Nhóc, con tên gì?"
Thóc Thóc nói: "Con tên Lâm Giản Minh!"
Người bế Thóc Thóc nói: "Chú tên là Hạ Trí Khanh, đây là trợ lý của chú!"
Thóc Thóc ngơ ra hỏi: "Trợ lý là gì?"
Hạ Trí Khanh xoa đầu thằng bé nói: "Khi nào lớn con sẽ hiểu."
Bên kia bảo mẫu dường như phát hiện sự mất tích của Thóc Thóc liền chạy đi kiếm.

Còn Thóc Thóc được Hạ Trí Khanh dẫn đi ăn kem.

Hạ Trí Khanh còn hỏi:
"Con thích nuôi chó sao?"
Thóc Thóc gật đầu sao đó lại lắc đầu nói:
"Mami của con dị ứng lông chó!"
Hạ Trí Khanh bật cười, bảo mẫu vừa lúc chạy tới thấy thì chạy tới thở dốc:
"Em bé, sao con lại chạy đi khắp nơi vậy hả? Mami của con về không thấy con thì sao đây?"
Thóc Thóc cười nói:
"Chị yên tâm, chú đẹp trai này rất tốt bụng!"
Bảo mẫu nhìn qua, rối rắm cảm ơn:
"Tôi cảm ơn anh nhiều lắm!"
Sau đó bế Thóc Thóc rời đi.

Thóc Thóc được bảo mẫu bế trên tay liên tục vẫy tay chào Hạ Trí Khanh:
"Hai chú đẹp trai hẹn gặp lại!"
Hạ Trí Khanh bật cười, trợ lý Giang thì nãy giờ vẫn còn chưa load được đây có phải là ông chủ của mình không?

Sao hôm nay lại gần gũi với trẻ em như vậy không phải ông chủ ghét nhất là đám trẻ con thích quậy phá sao?

Bảo mẫu về đến nơi, vừa đặc Thóc Thóc ngồi xuống ghế thằng bé lại cầm một quyển truyện khác lên đọc.

Một lúc sau thì Lâm Quỳ cũng quay lại trên tay cầm rất nhiều đồ.

Lâm Quỳ xoa đầu Thóc Thóc hỏi:

"Nãy giờ con có ngoan không?"
Thóc Thóc sợ bị cô la nên gật đầu:
"Giỏi lắm! Mami có mua bánh cho con nè."
Cô mỉm lấy trong túi ra một cái bánh cupcake đưa cho Thóc Thóc.

Thóc Thóc nhận lấy bằng hai tay rồi cô quay sang cảm ơn bảo mẫu rồi dắt tay Thóc Thóc ra về.

Khi ra chỗ để xe, cô và anh có từng lướt qua nhau nhưng chỉ là cả hai bị che bởi những người đang đi mua sắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play