"Báo cáo!" Tiếng báo cáo trong trẻo của Diệp Vãn Lê khiến âm
thanh giảng bài của Thanh Phong dừng lại.
Ông đặt cuốn sách giáo khoa xuống, quay đầu nhìn Diệp Vãn Lê và Lâm Nam
đứng ở cửa lớp, hỏi: "Tại sao chuông báo vào lớp reo rồi hai đứa mới
đến?"
"Thưa thầy, bọn em đi nhà vệ sinh ạ." Diệp Vãn Lê cúi đầu nhìn
xuống mũi giày của mình nói.
Thanh Phong hỏi: "Giờ ra chơi không đủ cho hai đứa đi vệ sinh à?"
Diệp Vãn Lê nói: "Giáo viên bảo bọn em sang phòng thí nghiệm khuân
sách ạ."
Thanh Phong: "Chỉ có hai đứa à? Người khác không đi à?"
Diệp Vãn Lê tự biết đuối lý, im lặng đứng ra ngoài cửa.
Lâm Nam theo sát phía sau cô ấy.
Diệp Vãn Lê dựa vào tường, thở dài: "Tớ chạy nhanh đến thế mà vẫn trễ,
sau này sẽ không dám làm thế nữa."
Lâm Nam cảm thấy không sao cả, vì tiết của Thanh Phong là tiết ôn tập, cũng
không có bài mới: "Ừ, tin cậu."
"Không phải chứ? Cậu thật sự tin tớ à?!" Diệp Vãn Lê ngạc nhiên
nhìn Lâm Nam: "Mỗi lần nói câu này với người khác họ đều không tin
tớ."
"Tớ không có khả năng đoán trước tương lai. " Lâm Nam quay đầu
nhìn Diệp Vãn Lê: "Nếu lần sau cậu thật sự làm được, bây giờ tớ nói không
tin cậu có phải quá đáng không."
Diệp Vãn Lê nghe xong lời Lâm Nam lại một lần nữa càng yêu cô ấy hơn:
"Đúng thế!!! Họ thật là không biết thương hương tiếc ngọc gì cả!!!"
Lâm Nam nhìn cây ngô đồng ngoài phòng thí nghiệm, đột nhiên đưa tay vào túi
rồi lấy ra chiếc vòng tay heo con mà Diệp Vãn Lê tặng cô hôm qua.
Lâm Nam đeo vòng tay lên cổ tay: "Sợ chết khiếp, tớ cứ tưởng là đánh rơi
rồi."
Diệp Vãn Lê thấy Lâm Nam đeo chiếc vòng tay mình tặng lên tay, hỏi:
"Sao cậu còn giữ nó vậy?"
"Hả? Tại sao tớ không giữ chứ?" Lâm Nam hỏi l ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).