<>

Nữ chính Lâm Nhất, nam chính Thanh Sơn.

Lâm Nhất là một nữ sinh cấp 3, trong một lần đi dã ngoại của trường bất ngờ bị tai nạn rơi xuống biển.

Lâm Nhất sợ nước và không biết bơi, cô cảm nhận cơ thể mình từ từ chìm xuống đáy biển, rồi có người đỡ lấy cô, và sau đó cô tỉnh dậy.

Vương quốc Domina, nơi Lâm Nhất đang ở.

Cô từ từ mở mắt dưới ánh mắt chú ý của mọi người xung quanh. Lâm Nhất vừa tỉnh dậy đã bị cảnh tượng trước mắt làm choáng ngợp.

Trước mặt cô là vô số chàng trai tuấn tú, Lâm Nhất ngồi dậy từ mặt đất, cô nhìn xung quanh để xem đây là đâu, nhưng cô phát hiện nơi này giống như một như không có thực.

Bầu trời tím, biển hồng phấn, lá cây màu cam, rùa biết bay, và... những chàng trai đẹp có đuôi cá!

Lâm Nhất thử cố gắng giao tiếp với họ, nhưng cô không hiểu họ nói gì cả, thức ăn ở đây cô cũng không ăn nổi.

Khi Lâm Nhất gần như sụp đổ thì cô nhìn thấy một chàng trai tóc xanh, thân hình và khuôn mặt bình thường đứng trước mặt biển.

... (Phần cốt truyện bị lược bỏ)

"Thế nào, cảm thấy bộ phim hay không?" Sau khi xem phim xong, Tạ Thất hỏi Diệp Vãn Lê và Lâm Nam.

"Cảm giác khá hay, nhưng quá ngược." Diệp Vãn Lê trả lời, vết nước mắt trên mặt vẫn chưa khô khi xem phim xong. "Tại sao nam chính lại bỏ đi giữa chừng chứ?!"

Tạ Thất hỏi riêng Lâm Nam vì cô ấy không có phản ứng gì: "Cậu cảm thấy thế nào, Lâm Nam?" tôi

Lâm Nam lắc đầu: "Không biết, tớ không hiểu lắm."

"Why? Sao cậu lại xem không hiểu?!" Diệp Vãn Lê cảm thấy ngoài phần hơi ngược thì phim không có gì khó hiểu cả.

Lâm Nam hít một hơi thật sâu, nói: "Đúng là không hiểu thật."

Ban đầu Diệp Vãn Lê đi phía sau Lâm Nam, nghe vậy liền chạy nhanh về bên cạnh và ôm lấy cánh tay của cô: "Không hiểu chỗ nào? Nói tớ nghe xem."

Thường ngày Diệp Vãn Lê nói chuyện với Lâm Nam rất thoải mái, bây giờ cô ấy nói thế này khiến Lâm Nam hơi bất ngờ: "Đừng nói chuyện với tớ kiểu đó, cậu đột nhiên nói như vậy khiến tớ hơi không quen."

"À..."

Sợ Diệp Vãn Lê buồn vì câu nói đó, Lâm Nam dùng tay phải xoa đầu cô ấy: "Rất nhiều chỗ tớ không hiểu, cậu thông minh hơn nên hiểu cũng bình thường."

Diệp Vãn Lê ngẩng cao đầu: "Khiêm tốn rồi, tớ cũng luôn nghĩ mình rất thông minh!"

"Cái gì vậy? Sao không ai khen tớ cả?" Tạ Thất nhìn Lâm Nam và Diệp Vãn Lê nói.

Diệp Vãn Lê nói: "Tạ Thất giỏi nhất rồi, cậu là người thông minh nhất mà tớ từng gặp, thương cậu nhất đấy."

Tạ Thất: "Ngại quá, hê hê."

Trên đường về, Tạ Thất và Diệp Vãn Lê cứ nói chuyện về nội dung phim, cho đến khi tách ra ở ngã tư mới thôi.

***

Sau khi chia tay Tạ Thất, Diệp Vãn Lê cứ đi phía trước Lâm Nam, Lâm Nam cũng không nói gì, cứ đi theo sau, cho đến khi Diệp Vãn Lê đi ngày càng xa khỏi khu chung cư!

"Cậu đi đâu thế?" Lâm Nam chạy lên trước kéo lấy áo đồng phục của Diệp Vãn Lê: "Không về nhà à?"

"À? Về chứ, tớ mua cây bút laser ở cửa hàng tiện lợi trước đã." Diệp Vãn Lê chỉ về phía cửa hàng tiện lợi gần đó.

Nghe câu trả lời của cô, Lâm Nam buông tay ra khỏi áo đồng phục của Diệp Vãn Lê: "À, cậu mua bút laser làm gì?"

"Đến lúc đó cậu sẽ biết." Diệp Vãn Lê nói: "Cậu đứng đây chờ tớ, tớ đi mua."

"OK."

****

"Nhìn kỹ này, bây giờ tớ làm ảo thuật đấy!" Diệp Vãn Lê cầm đèn pin đối diện với bó hoa hồng đỏ cô mua hôm qua.

"Ừ, đang nhìn này!" Lâm Nam không biết đứng đây bao lâu rồi, cứ mỗi lần Diệp Vãn Lê nói làm ảo thuật cho cô xem là lại thiếu cái này hay quên cái kia.

May mắn là lần này Diệp Vãn Lê không mắc lỗi gì nữa, chỉ thấy cô cầm đèn pin, chiếu tia sáng vào bông hồng.

Rồi sau vài phút, bông hồng đỏ biến thành màu xanh.

Diệp Vãn Lê tắt đèn pin, đưa bông hoa đã thay màu cho Lâm Nam: "Thế nào, cậu thích không?"

Lâm Nam nhìn bông hoa, mắt mở to trong giây lát, rồi cầm lấy:

"Thích lắm, rất thích, thích nhất luôn."

Diệp Vãn Lê rất hài lòng với câu trả lời của Lâm Nam: "Khỏi cảm ơn nhé, ban đầu tớ định tặng cậu vào ngày mai là sinh nhật của cậu, nhưng khi ra về nhìn lịch trực nhật lớp, thấy ngày mai cậu phải trực nhật."

"Ừm."

Lâm Nam đặt bông hoa xuống: "Vậy cậu mua bút laser làm gì?"

"Để chơi với mèo chứ." Diệp Vãn Lê gọi con mèo Tam Nguyệt đang nằm ngủ trên giường dậy.

Rồi cô bắt đầu dùng bút laser chơi với mèo.

"Cho tớ chơi chung với." Lâm Nam lấy lấy cây bút laser: "Sao cậu đặt tên nó là Tam Nguyệt?"

Diệp Vãn Lê: "Vì lúc nhặt nó về là tháng 3."

Lâm Nam: "À, tại sao lại đặt tên như vậy?"

Diệp Vãn Lê: "Vì nhặt nó vào tháng 3."

"À."

Thực ra không phải chỉ vì lý do đó mà đặt tên là Tam Nguyệt, còn một yếu tố nữa Diệp Vãn Lê không nói ra.

***

"Cậu muốn ăn vặt không?" Diệp Vãn Lê sau khi đánh xong một ván game thì đói bụng.

Lâm Nam vừa rồi vẫn luôn xem điện thoại, cô nhìn điện thoại nói: "Không cần, tớ phải đi trước đây."

"A, ừm, vậy cậu đi trước đi." Diệp Vãn Lê hỏi: "Giờ cậu phải về nhà à?"

Lâm Nam đặt điện thoại xuống: "Không về, muốn đi ra ngoài."

"Muốn tớ tiễn cậu không?"

"Muốn."

"Đã trễ thế này cậu muốn đi đâu?" Hiện tại đã sắp 9 giờ tối. "Hơn nữa tớ vừa xem dự báo thời tiết, trời có vẻ sắp mưa đấy!"

"Không nói cho cậu biết được." Lâm Nam nói: "Nếu trời mưa thì mua cái ô là được."

"Trời tối như vậy một mình cậu đi ra ngoài được hả?" Đi đường ban đêm cho dù có người đi cùng Diệp Vãn Lê cô vẫn thấy sợ, cô cũng vô thức cho rằng Lâm Nam cũng sẽ sợ.

Lâm Nam nói: "Không phải đèn đường hay sao."

Lâm Nam xoay người về phía Diệp Vãn Lê: "Cậu hỏi nhiều như vậy làm gì? Là tớ đi chứ không phải cậu đi."

Diệp Vãn Lê nói: "Không phải tớ lo lắng cho cậu sao, cậu không cảm kích thì thôi."

Lâm Nam đi nhanh về phía Diệp Vãn Lê, giang hai tay ra: "Ôm một chút."

"Cái gì?"

Lâm Nam kéo Diệp Vãn Lê vào lồng ngực mình: "Cậu không phải thiếu nữ ma pháp thiên tài sao? Để tớ dính chút vận may."

Nói xong rồi tiễn Lâm Nam nhưng kỳ thật Lâm Nam cũng không để Diệp Vãn Lê tiễn xa, chưa tới cửa tiểu khu đã trở về.

Sau khi về đến nhà, Diệp Vãn Lê tắm rửa rồi nằm trên giường, hiện tại trong đầu cô toàn là cái ôm của Lâm Nam.

"Người cậu ấy thật thơm!!!"

Thời gian ôm gần như chưa tới 10 giây nhưng Diệp Vãn Lê gần như gửi được mùi hương trên người Lâm Nam.

Thật thơm, loại mùi thơm này không giống nước hoa, cũng không phải mùi nước giặt quần áo, giống như là mùi hương toát ra từ cơ thể Lâm Nam.

Diệp Vãn Lê ôm Tam Nguyệt từ ổ mèo ra rồi dùng sức ngửi tới ngửi lui trên người nó, thật giống như muốn hít hết mùi hương của Lâm Nam trên người Tam Nguyệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play