“Khương Tu Văn, rốt cuộc con đã xem bao nhiêu cuốn sách cấm?”Khương Bát Đấu nhướng mắt, phải biết rằng tội danh tư nhân bán sách cấm là không hề nhẹ, thư quán cũng không dám trắng trợn táo bạo xúc phạm luật pháp Đại Tề, chỉ lén lút bán cho người quen.
“Mới xem.
”Thứ không lên được mặt bàn như vậy, nếu là trước kia thì hắn sẽ xem sao? Khương Tu Văn tự nhận mình là người đọc sách thánh hiền, là bởi vì không có tiền ép buộc tới không có cách nào, cho nên mới kiếm con đường khác.
Khương Bát Đấu không phản đối chuyện kiếm tiền, đặc biệt là lợi dụng nhi tử làm cu li.
“Tu Văn à, con đã đến tuổi cập quan rồi, cũng nên chia sẻ chuyện trong nhà một chút.
”Ít lười biếng, kiếm tiền nhiều một chút, nữ nhi Bảo Châu đang tuổi lớn, cần được ăn uống đầy đủ.
Khương Bát Đấu nghĩ đến suy nghĩ riêng của mình, quyết định ủng hộ, dù sao tội danh có lớn hơn nữa cũng không bằng bị lưu đày, đều như vậy rồi còn có thể bị kéo lên đoạn đầu đài nữa hay sao?“Tu Văn, con lại gần một chút.
”Khương Bát Đấu nhận ra lão nhị Khương Tu Võ nghe lén, hừ hừ, đợi ông giải quyết đại nhi tử trước rồi nói sau.
“Cha, ngài có ý kiến gì?”Khương Tu Văn lập tức trở về vẻ mặt nghiêm túc, đột nhiên có chút cảm động, hắn thi đậu Thám Hoa, cha Khương Bát Đấu cũng chưa khen ngợi một câu, hiện tại cha lại khen hắn.
“Con viết đi, cha sẽ trau chuốt lại.
”Chỉ có sườn ý là Khương Tu Văn viết, Khương Bát Đấu phụ trách viết chi tiết, hai cha con hợp tác, chắc chắn có thể bán với giá tốt.
“Cha, đây là việc phạm pháp, vẫn là một mình nhi tử làm đi.
”Khương Tu Văn không vui, đến lúc đó kiếm được tiền, cha hắn lại cướp công lao của hắn thì phải làm sao?“Con không được.
”Khương Bát Đấu ý vị sâu xa nhìn chằm chằm Khương Tu Văn một cái, nói với giọng điệu khẳng định.
Làm nam tử, sợ nhất là bị người ta nói không được, hắn cũng có lòng tự trọng, sao có thể không được?“Con cho rằng sách cấm vì sao bị gọi là sách cấm, còn không phải vì miêu tả quá nhiều cảnh nam nữ hoan ái, sách cấm con xem chỉ được xem là nước trong mà thôi.
”Khương Bát Đấu vuốt râu, đại sư chân chính không bao giờ hiện sơn lộ thủy, ông vô cùng khiêm tốn.
Làm một người cất chứa gần như một nửa số sách cấm trong kinh thành, ông cho rằng mình có tư cách nói câu đó.
Khương Tu Văn tính là gì, còn chưa khai trai, là cái non!Cảm nhận được ánh mắt khinh bỉ của cha, Khương Tu Văn rất là hổ thẹn, vì sao hắn lại chưa thành thân, còn không phải bởi vì cha của nữ tử hắn yêu thích chính là đối thủ một mất một còn của Khương Bát Đấu sao!Dựa theo sách cấm miêu tả, nếu Khương Tu Văn tiếp tục kiên trì thì kết cục sẽ rất thảm, rất có thể sẽ cùng nàng ấy đau khổ mà chết vì tình.
Nhưng đừng, hắn còn chưa sống đủ đâu!Vốn dĩ Khương Tu Văn không muốn đồng ý, nhưng sau khi ăn một cái đế giày thì lập tức thành thật, yên lặng tới gần nhị đệ Khương Tu Võ ôm đoàn.
Có lẽ là cha ở trên đoạn đầu đài uống quá nhiều rượu bổ không có chỗ giải tỏa, cho nên tính tình trở nên xấu hơn rất nhiều.
Trời mưa suốt một đêm, ngày thứ hai vẫn như cũ.
Cũng may lúc dựng lều trại, người một nhà chọn vị trí cao một chút, mà đường lớn thấp hơn đồng ruộng, những vị trí gồ ghề lồi lõm chứa đầy nước.
Ngày mưa đường rất khó đi, Thẩm Hoài Dung nhìn sắc trời, quyết định sau khi ăn cơm sáng xong sẽ tiếp tục lên đường.
Cơn mưa này còn tiếp tục thêm mấy ngày nữa, nếu dừng lại ở một chỗ thì sẽ bị chậm trễ thời gian.
Sắc trời âm u, Văn thị giúp đỡ Khương Bảo Châu thu dọn lều trại, cảm thán nói: “Vẫn là mẹ có dự kiến trước, dùng vải dầu che lên xe đẩy của chúng ta để che mưa, gạo kê và bột mì ở bên trong đều không bị ướt.
”.