Nhìn ra được Khương Tu Văn có cố chấp điên cuồng với sách, hôm qua còn mắng sách cấm thành chó, thế mà hôm nay đã tìm được người đẹp ở trong sách rồi.

Khương Tu Văn không kiềm chế được mà sờ bìa sách màu xanh, sống nhiều năm như vậy hắn mới biết được, sách cấm bị cấm chính là bởi vì quá đẹp!“Đại ca, nương nói danh tiết của ta quan trọng, bảo huynh tự nghĩ cách đi.

”Khương Bảo Châu nghe Văn thị nói, quyết định cho Khương Tu Văn cơ hội tự mình giải quyết vấn đề.

Trên đường lưu đày sẽ không thiếu những lúc gặp khó khăn, không sợ có vấn đề, chỉ sợ không có cách để giải quyết vấn đề.

“Tiểu muội, đại ca hiểu được điều đó, chẳng qua tiểu Vệ đại nhân thúc giục đồ ăn, tay nghề của đại ca lại không được.

”Khương Tu Văn suy đoán, tiểu Vệ đại nhân là kẻ rất tham ăn, không thỏa mãn việc ăn cùng với người khác, cho nên đã đánh chủ ý lên tiểu muội.

Danh tiết gì đó, sẽ không bởi vì đưa chút đồ ăn mà bị giảm bớt bao nhiêu đấy chứ?Sau khi ra ngoài rồi, còn được trải qua những ngày thoải mái hay không rất quan trọng.

“Tiểu muội, muội cũng nói, chúng ta phải tìm chỗ dựa.

Nếu có tiểu Vệ đại nhân làm chỗ dựa, khi mẫu thân bị cảm nắng, có khi quan sai sẽ đồng ý cho chúng ta được nghỉ ngơi dưới bóng cây một chút.

”Khương Tu Văn dốc hết sức lừa dối, nếu không thì sử dụng xe ngựa có chứa hàng hóa của các tướng sĩ, nương đi lên nằm trong chốc lát cũng sẽ khỏe lại, không đến mức cứ luôn phải dãi nắng dầm mưa.

Trước mắt, mượn sách là biện pháp tốt nhất để tiếp cận tiểu Vệ đại nhân, nếu cứ giống như cha không chịu hạ mình, còn giữ khư khư cái giá của quan to nhất phẩm, vậy thì tiền đồ tương lai của bọn họ chỉ còn là một mảnh đen xì.

“Nói thế cũng rất có lý.

”Khương Bảo Châu không hề bị Khương Tu Văn lừa dối, nàng nhỏ giọng nói: “Ta cũng có thể giúp đại ca, nhưng có phải ngày mai đại ca nên dạy ta tính sổ sách hay không?”Cùng một lúc vừa học chữ vừa học tính sổ sách, Khương Bảo Châu không lên tiếng thì thôi nhưng đã lên tiếng thì sẽ làm người khác phải kinh ngạc.

Nàng không muốn cứ mãi bị nói là một cái bao cỏ, đây là một sự nhục nhã đối với nàng.

“Nhưng mà đến nhị đệ còn không học được.

”Bởi vì tiểu muội quá thông minh, Khương Tu Văn đã bị cha Khương Bát Đấu vặn hỏi đến hoa mắt chóng mặt, trong lòng Khương Tu Văn nghĩ tiểu muội có thể thông minh, nhưng mà không thể giỏi hơn hắn, hắn phải là người đệ nhất ở trong nhà.

“Nếu chờ nhị ca học được chỉ sợ sẽ mất rất lâu, nếu không thì giao nhị ca cho cha đi, dù sao cha nhàn rỗi không có việc gì nên cứ luôn suy nghĩ lung tung.

”Khương Bảo Châu tìm việc làm cho cha Khương Bát Đấu, cũng phân tán lực chú ý của nhị ca một chút.

Con mọt sách như đại ca còn dễ lừa dối, nàng cùng mẫu thân lợi dụng trong khoảng thời gian này đi đào chút rau dại, lấy cớ chọn mua chút thức ăn rồi dùng để cải thiện thức ăn trong nhà.

Chuyện thức ăn này, người nhà cần phải được ăn, mỗi ngày đi gần mười canh giờ, cha chỉ là người đọc sách chân già tay yếu, vốn dĩ không chịu nổi.

“Tiểu muội, vẫn là muội có cách.

”Khương Tu Văn giơ ngón tay cái lên, lộ ra một nụ cười không rõ ý đồ với Khương Tu Võ đang đứng cách đó không xa, nhìn đến nỗi Khương Tu Võ cũng dựng cả lông lên.

Sau khi hai người bàn bạc xong xuôi xong, Khương Bảo Châu đi đến chỗ Thanh Y, rồi nói vô cùng khách sáo: “Vốn định hôm nay đi đưa cá cho đại nhân, nhưng mà ban ngày nương ta bị cảm nắng thiếu chút nữa đã ngất, cho nên mới trì hoãn một chút.

”“Thừa dịp trời không tối lắm, ta sẽ căn thời gian mà mang đến.

”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play