Ở trong không gian ăn uống no đủ, rồi tìm thuốc mỡ bôi lên lòng bàn chân, chờ nghỉ ngơi đủ rồi mới trở về, lúc này Khương Bảo Châu mới từ trong không gian đi ra ngoài, trở lại căn phòng đã cũ đến mức bong cả mảng tường.

"Bảo Châu, mẹ biết con không thích mùi gừng, nhưng mà con cố gắng uống một chén này đi, nếu không sẽ bị cảm lạnh, mẹ và cha con! "Văn thị có chút nghẹn ngào, với năng lực hiện tại của bọn họ sẽ chỉ khiến con gái đi theo chịu khổ, vì bọn họ không có nửa phần khả năng bảo vệ con gái.

"Mẹ, để con uống.

"Đôi mắt Khương Bảo Châu nhíu lại như trăng lưỡi liềm, dỗ dành Văn thị, nàng chưa từng cảm nhận được tình thương của mẹ, càng đừng nói đến Văn thị luôn cảm thấy áy náy.

Trong nháy mắt, Khương Bảo Châu cảm thấy không đúng, dù thế nào nàng cũng không phải nguyên chủ.

"Mẹ, nếu con thay đổi, mẹ có còn thương yêu nữ nhi nữa không?"Khương Bảo Châu vô thức nói ra suy nghĩ trong lòng mình, hóa ra nàng đã luôn nghĩ đến việc được thay thế nguyên chủ, vì vậy mới bắt đầu so sánh.

"Nha đầu ngốc, con nói cái gì vậy?"Văn thị xoa đầu Khương Bảo Châu, con gái của bà có thành hình dạng thế nào thì bà vẫn yêu.

Quả thật, con gái của bà trước kia có chút ngốc, sư thầy và thầy tướng số đã nói do con gái của bà không đầy đủ hồn phách, nhưng Khương Bảo Châu hiện tại trở nên thông minh hơn lúc còn nhỏ khiến cho Văn thị chỉ biết cảm tạ ông trời, tất nhiên sự yêu thương cũng không khác đi, nàng là miếng thịt rơi xuống từ trên người bà mà!Nhận được đáp án mình muốn, Khương Bảo Châu như sáng tỏ thông suốt, có lẽ khổ đau kiếp trước chính là trái ngọt của kiếp này, nàng là Khương Bảo Châu, là nữ nhi của Văn thị.

Hai mẹ con nói chuyện một lúc, món ăn trong bếp đã được dọn lên bàn.

Đại nương lấy thịt khô trong nhà ra xào với măng rừng, còn làm thêm mấy món như trứng gà xào cùng rau dại, tuy số lượng món ăn không nhiều, nhưng phần ăn thì rất lớn.

Khương ma ma cùng Khương Đại đã có suy nghĩ làm hạ nhân ăn sau bén rể nên kiên quyết không chịu ngồi trên bàn ăn, Văn thị khuyên nhủ hết nửa ngày, cuối cùng buộc lòng phải gắp vài món đồ ăn qua đấy.

Khương Tu Võ có lượng ăn rất lớn, nhưng hắn vẫn không vươn đũa gắp quá nhiều thức ăn, mọi người gắp miếng thịt khô trước tiên đều bỏ vào chén của Khương Bảo Châu trước, một lát sau, cái chén của nàng đã bị chất đầy giống như một ngọn núi nhỏ.

Vì đã ăn một mình ở trong không gian nên Khương Bảo Châu cảm thấy rất áy náy, nàng muốn nghĩ cách lợi dụng ưu thế của bản thân để có thể khiến cho người nhà bớt chút khổ cực trên đường lưu vong.

Sau bữa ăn thì trời cũng đã tối, mưa cũng dần nhỏ, đôi lúc sẽ đánh vào trên song cửa sổ phát ra tiếng vang.

Khương Bảo Châu đã nghỉ ngơi ở trong không gian nên giờ nàng ngủ không được, nàng đang ngồi lắc lư trong sân với tấm vải bố mà đại nương đã cắt ra từ mảnh giấy dầu, nàng nhìn Nhị ca Khương Tu Võ đang cầm búa gõ đầu gỗ.

"Tiểu muội, sao muội còn chưa ngủ, tiểu nha đầu không ngủ đủ thì sẽ không cao!"Từ nhỏ đến lớn, Khương Tu Võ bị thiếu hụt ngôn ngữ, nên cứ lặp đi lặp lại những lời như hồi xua.

"Nhị ca, huynh đang làm gì vậy?"Khương Bảo Châu cười khúc khích, cha mẹ đã sớm ngủ say nên lúc này nàng mới lén ra ngoài, nếu như bị mẫu thân phát hiện nàng chuồn ra ngoài thì sẽ bị nhắc nhở.

"Ta làm một chiếc xe đẩy nhỏ, ngày mai ta sẽ đẩy nó đi.

".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play