Nghe Khương Tu Võ diễn tả, Khương Bảo Châu cảm thấy có chút thích thú, nàng thật sự muốn được một lần tận mắt nhìn thấy dáng vẻ oai hùng đó của đại ca.
"Cái đó thì không có.
"Hy vọng gì vào người bán thịt heo không biết gì về văn chương, đối phương nghe những thành ngữ kia đều không hiểu, chỉ thấy Khương Tu Văn há miệng ra rồi lại ngậm miệng vào, gã nghe chỉ thấy rất phiền phức, cứ nghĩ mình gặp trúng kẻ điên, nên tát một cái khiến Khương Tu Văn bị đánh đến đến chảy cả máu mũi.
"To gan, bản thân gã không có văn hóa mà còn dám bắt nạt đại ca của muội?"Khương Bảo Châu chống nạnh, do nàng không biết, nếu không sẽ quyết không buông tha cái tên bán thịt heo lòng dạ nham hiểm kia, ai dám bắt nạt người nhà nàng, nàng sẽ liều mạng với người đó!"Đúng rồi, tiểu muội sợ cái gì, có Nhị ca ở đây.
"Bên trong Khương gia thì giống như không đoàn kết, còn có một vòng khinh bỉ lẫn nhau, thế nhưng đối với bên ngoài sẽ luôn đoàn kết với nhau, nên Khương Tu Võ đã trực tiếp ra tay xử lý gã bán thịt heo kia.
Vào lúc Khương Tu Võ đang khoe khoang ngất trời, thì một tiếng kẽo kẹt vang lên, cánh cửa bị đẩy nhẹ, mở ra một khe hở nhỏ.
"Ai đó?"Một lão nhân bước đi nặng nề, ông ấy nghe được tiếng nói chuyện ở ngoài cửa, do dự không biết có phải là của người qua đường không, sau khi rối rắm một hồi mới quyết định mở cửa nhà ra.
"Lão bá, chúng cháu là người đi đường, muốn xin ở nhờ nhà của lão bá một đêm.
"Khương Tu Võ vô cùng lễ phép, hắn tỏ vẻ tuy ở nhờ nhưng vẫn sẽ trả bạc, vả lại mượn phòng bếp cũng sẽ trả tiền củi lửa.
"Không phải lão nhân không cho, nhưng các ngươi đi nhanh đi, nhân lúc trời chưa tối cũng chưa mưa thì đi được bao xa thì đi, qua được ngã ba đường phía trước thì các ngươi sẽ an toàn.
"Lão bá thở dài một tiếng, giải thích: "Mấy năm nay có sơn tặc hoành hành, quan phủ đã đến vây quét vài lần nhưng cũng không thấy hiệu quả, bởi vì có người trong thôn đi báo quan nên bị sơn tặc ghi hận, vì thế đa phần người trong thôn đều dọn đi hết rồi.
"Còn lại những người không đi thì đều là những người già yếu, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, mỗi ngày đều thấp thỏm lo sợ, sống những ngày lo lắng hốt hoảng.
Lão bá thấy trong đám người có nữ tử cùng phụ nhân thì lại càng đem người đẩy ra ngoài: "Đi mau đi, sơn tặc nơi này vô cùng hung ác lại còn rất háo sắc!"Nam tử bị giết làm phân bón trồng hoa, nữ tử thì thảm hơn, đám sơn tặc đến thôn bên cạnh bắt những tiểu nương tử xinh đẹp đưa lên núi làm nhục, sống chết vẫn chưa biết.
Khương Bảo Châu bị dọa cho sợ hãi, sắc mặt lập tức thay đổi: "Sơn! Sơn tặc?"Nàng đã từng thấy những vụ kiện cáo về giết người ở hiện đại, nhưng sơn tặc thành đàn như vậy thì nàng chưa từng thấy bao giờ.
"Tiểu muội, có Nhị ca ở đây.
"Khương Tu Võ lại đứng ra, nói với Khương Bảo Châu không cần sợ hãi, đại quân cách đây không xa, sơn tặc không đến thì thôi, nếu dám đến thì chắc chắn sẽ cho bọn họ có đi mà không có về!Lão bá nghe nói đại quân đi qua, trong miệng lẩm bẩm: "Ôi, loạn rồi, loạn rồi, đất nước loạn rồi.
"Đại Tề vương triều khó khăn, mọi rợ ở phương Bắc bắt đầu làm loạn, mấy ngày nay đều phóng hỏa mấy ngày liền, đây là dấu hiệu sẽ công phá thành, nghe nói Tây Bắc lại hạn hán, hộ nông dân không có nhà để về, chạy nạn khắp nơi chỉ vì có miếng cơm lấp đầy miệng.
Mà thôn bọn họ cách kinh thành không xa, sơn tặc hoành hành như vậy, nếu nói không có quan lại cấu kết với sơn tặc thì ông ấy cũng không tin.
Lão bá không quan tâm, nhưng vì không muốn đắc tội với người Khương gia nên đành phải mở cửa mời người đi vào.
.