Trước khi ngủ Khâu Dạng lại đi vào phòng tắm, mặc dù hiện tại là mùa đông, nhưng trong nhà tắm rửa cũng sẽ không làm người cảm thấy lạnh bao nhiêu, nàng bình tĩnh lại một chút, chờ thân thể xao động tan đi.
Cuộc điện thoại với Thẩm Nịnh Nhược khiến nàng cảm thấy hơi mệt mỏi, không phải trên mặt tâm lý, mà là trên mặt sinh lý.
Trước giờ nàng chưa từng có như vậy.
Cái này gọi là gì......
Nàng mím môi.
Nhưng lại không thể không nhắc chính là cảm giác thay thế rất mạnh mẽ, tay mình như thể biến thành tay Thẩm Nịnh Nhược, vuốt ve chính mình cũng thành Thẩm Nịnh Nhược.
Nàng lại thở ra mấy hơi, cảm thấy bản thân hoàn toàn bình tĩnh, mới lại lần nữa nằm xuống.
Thẩm Nịnh Nhược cũng đi tắm rửa, trở về về sau thấy Khâu Dạng gửi tới tin nhắn: 【 Ngủ ngon, Nhược Nhược. 】
Thẩm Nịnh Nhược khóe miệng ngoéo một cái, gõ mấy chữ qua: 【 Hai ngày trước chị thấy có người nói, cái này gọi là "tự mình tiêu khiển". 】
Khâu Dạng: 【......】
Khâu Dạng: 【 Biết rồi!!! 】
Thẩm Ninh Nhược dường như xuất hiện khi gõ câu trả lời này trước mắt nàng, bên môi ý cười lại gia tăng rất nhiều, nàng ấn ghi âm, nói "Ngủ ngon" liền buông lỏng đầu ngón tay ra.
Có điều Thẩm Nịnh Nhược không có giống Khâu Dạng thật sự liền đi ngủ, cô ngược lại thu xếp đồ đạc.
Chuyến bay đoàn đội vốn dĩ liền định vào buổi sáng ngày mai, nhưng Thẩm Nịnh Nhược cảm thấy bản thân đợi không được đến lúc ấy, vì thế cô đổi lại chuyến 11 giờ tối.
Khi đó Khâu Dạng đã ngủ rồi, khi trở về động tác càng nhẹ nhàng hơn, chờ đến lúc Khâu Dạng tỉnh lại liền sẽ bất ngờ đến giá trị tối đa.
Thẩm Nịnh Nhược một bên thu xếp đồ đạc một bên bắt đầu chờ mong phản ứng sáng mai của Khâu Dạng.
Sau khi cô kéo khóa vali lại thì có điện thoại của Tần Duật: "Nhược Nhược, anh đến dưới lầu rồi."
Mùa đông vốn là rất lạnh, huống chi hiện tại còn là buổi tối, Khâu Dạng ở tháng trước liền dành chút thời gian đan một cái khăn quàng cổ cho cô.
Thẩm Nịnh Nhược cảm thấy Khâu Dạng rất lợi hại, bởi vì Khâu Dạng có thể đan ra một cái khăn quàng cổ xinh đẹp, đương nhiên, chuyện Khâu Dạng có thể làm không chỉ có một cái này.
Mà bản thân cô không biết quá nhiều.
Khăn quàng cổ này màu xám, chính Thẩm Nịnh Nhược chọn lựa màu sắc, bởi vì lúc trước Khâu Dạng tới trực tiếp hỏi cô.
Một cái khăn quàng cổ tràn ngập tình yêu như vậy, Thẩm Nịnh Nhược vây quanh ở trên cổ đều cảm thấy ấm áp hơn cái mua rất nhiều.
Tần Duật ở dưới lầu chờ không bao lâu, Thẩm Nịnh Nhược liền từ khách sạn ra tới, hiện tại có hơi trễ, Tần Duật làm anh trai như thế nào đều không quá yên tâm để Thẩm Nịnh Nhược một mình kêu taxi đến sân bay, vì thế chủ động muốn đưa Thẩm Nịnh Nhược đến sân bay.
Tần Duật bỏ hành lý của Thẩm Nịnh Nhược vào cốp xe, cười hỏi: "Tiểu Khâu có phải không biết bây giờ em trở về hay không?"
"Cô ấy không biết."
"Em dỗ cô ấy ngủ rồi."
Tần Duật mở cửa xe: "Cũng may Tiểu Khâu không thức đêm, nếu không em chuẩn bị bất ngờ vừa vào cửa đã bị phát hiện."
Thẩm Nịnh Nhược cảm thấy Tần Duật nói rất có đạo lý, nhưng nghĩ lại tưởng tượng lại cảm thấy không đúng: "Sai rồi, anh, một người độc thân như anh sao mà hiểu được."
"Hiểu cái gì?"
"Cho dù em mới vừa trở về đã bị phát hiện, đó cũng là bất ngờ."
Tần Duật nhìn cô một cái: "A."
"Em chỉ biết khoe thôi."
Tần Duật hiện tại vẫn là độc thân, anh đã từ bỏ Văn Nguyên rồi.
Lúc trên đường Thẩm Nịnh Nhược nhắc tới Văn Nguyên: "Tiểu Nguyên hôm nay về Vân Thành, anh chừng nào thì trở về?"
"Anh hả, Nguyên Đán đi."
"Hy vọng ba mẹ anh đừng sắp xếp hoạt động xem mắt nào."
Thẩm Nịnh Nhược nhìn sườn mặt Tần Duật, nàng nhấp môi dưới, có chút lo lắng nói: "Anh, nếu chú Tần thật sự bức anh kết hôn thì phải làm sao?"
"Anh sẽ không đồng ý, huống chi hiện tại anh xu hướng giới tính còn thiên hướng đàn ông một bên kia, nếu anh thật sự kết hôn, anh đây đã có thể thành lừa hôn tai họa." Tần Duật cười nói, "Em không cần lo lắng cho anh, anh đã sớm truyền đạt cho ba mẹ anh anh không có ý định kết hôn rồi."
Thẩm Nịnh Nhược nhìn phía ngoài cửa sổ, ven đường hiện tại không có người.
Cô nhớ tới Thẩm Nguyên Khải.
Nửa năm qua những đứa trẻ lúc trước Thẩm Nguyên Khải trợ giúp đều tới nghĩa trang thăm ông, có người đã tốt nghiệp đại học bắt đầu đi làm, bọn họ liên hệ đến Thẩm Nịnh Nhược muốn đem tiền mấy năm nay Thẩm Nguyên Khải giúp đỡ bọn họ trả trở về, nhưng Thẩm Nịnh Nhược không đồng ý.
Thẩm Nịnh Nhược hy vọng bọn họ có thể lấy này số tiền tới trợ giúp càng nhiều người cần trợ giúp.
Bản thân cô cũng không ngoại lệ.
Lúc trước Thẩm Nguyên Khải cho cô hai cái thẻ bên trong có hơn 100 vạn, nửa năm nay cô qua tiếp xúc vài cái tổ chức công ích, cô không có dùng một lần liền đem số tiền đó đều cấp quyên ra ngoài, mà là từ từ tới.
Làm công ích cần phải kiên trì lâu dài, Thẩm Nịnh Nhược thật xác định chính mình cũng sẽ khôngchỉ làm như vậy một khoảng thời gian.
Cô sẽ tiếp tục làm điều này với tâm nguyện cuối cùng của bố mình.
Bên trong xe bầu không khí cứ như vậy trầm mặc xuống, Tần Duật và Thẩm Nịnh Nhược là tình anh em nhiều năm như vậy, tự nhiên biết cô suy nghĩ cái gì, vì thế không có lên tiếng quấy rầy cô, thẳng đến xe hơi ngừng ở bãi đỗ xe sân bay.
"Cảm ơn anh." Thẩm Nịnh Nhược mở đai an toàn.
Tần Duật cầm tay lái, thở dài: "Nhược Nhược."
"Chú Thẩm hiện tại ở trên trời nhất định đã đoàn tụ với dì."
"Em biết." Thẩm Nịnh Nhược nở một cái nụ cười, "Không cần lo lắng."
Tần Duật xuống xe: "Được, anh lấy hành lý cho em."
Thẩm Nịnh Nhược không để Tần Duật tiễn chính mình, cô tự mình kéo vali hành lý, nắm thật chặt mang khăn quàng cổ liền đi vào trong.
Đã sắp đến 10 giờ, trong sân bay vẫn có không ít người.
Thẩm Nịnh Nhược tưởng tượng đến không bao lâu là có thể nhìn thấy Khâu Dạng, khóe miệng đã nhếch lên, cô cười xử lý đăng ký thủ tục, ngay sau đó liền đi qua khu kiểm tra an ninh.
Cô muốn về chuyện này chỉ có Diêu Dao và Việt Sở biết, có điều cô cố ý bảo các nàng gạt đừng nói cho Khâu Dạng, mới vừa qua khu kiểm tra an ninh xong liền nhận được tin nhắn của Diêu Dao: 【 Chú ý an toàn a, Nhược Nhược. 】
【 Ngày mai gặp. 】
Diêu Dao: 【 Được. 】
Diêu Dao: 【 Này, qua Nguyên Đán Sở Sở cũng phải đi công tác, tâm tình phức tạp. 】
【 Cậu trước kia không phải rất thích tự do sao? 】 Thẩm Nịnh Nhược trêu chọc.
Diêu Dao: 【 Trước kia là trước kia, hiện tại là hiện tại, vậy cậu trước kia còn nói không muốn yêu đương thì sao, hiện tại thì sao? 】
Diêu Dao: 【 Cậu với mình liền không cần đại ca cười nhạo nhị ca. 】
Thẩm Nịnh Nhược cùng Diêu Dao hàn huyên một lát, liền bắt đầu kiểm tra vé.
Ngồi xuống trong nháy mắt kia, cô nhẹ nhàng thở ra.
Rốt cuộc có một loại cảm giác chân thật.
Từ Kinh Thành đến Vân Thành cần mất hai giờ bay, thời điểm máy bay tiếp đất Vân Thành, thời gian đã tới hai giờ rưỡi rạng sáng.
Muốn nói mỏi mệt, thế vẫn phải có, nhưng so với vui vẻ sắp được gặp Khâu Dạng, mỏi mệt này có thể xem nhẹ bất kể.
Cô nhớ lại đến trước khi chính mình và Khâu Dạng ở bên nhau, cô đã tới sân bay đón Khâu Dạng một lần, vốn dĩ lúc ấy cụ thể là cảm giác như thế nào cô đã không quá có thể nhớ rõ, nhưng hiện tại cô lại cảm thấy cảm giác này như thể đã trở lại.
Ngoài chờ mong và vui sướng còn mang theo một chút khẩn trương.
Lúc sau máy bay hạ cánh Thẩm Nịnh Nhược đi về phía băng chuyền hành lý, tốc độ của cô không nhanh vì hành lý không ra nhanh như vậy.
Dưới chân dẫm lên chính là mặt đất sân bay Vân Thành, Thẩm Nịnh Nhược mỗi một bước đều đi được rất kiên định.
Đến băng chuyền hành lý, cô móc di động ra, gửi tin nhắn cho Diêu Dao: 【 Tới rồi. 】
Diêu Dao giây hồi: 【 Được. 】
Thẩm Nịnh Nhược lại lướt lướt lịch sử trò chuyện của chính mình gần nhất cùng Khâu Dạng, từ ngữ xuất hiện nhiều nhất chính là "Nhớ em".
Nếu không phải lần này đi công tác, cô cũng không biết hoá ra nhớ nhung tra tấn người như vậy.
Vài phút sau, Thẩm Nịnh Nhược lấy được hành lý của mình, lúc này cô mới đem điện thoại bỏ vào trong túi, chuẩn bị gọi xe taxi.
Hiện tại là rạng sáng không sai, nhưng người ở sân bay vẫn là không ít, bên ngoài làn xe taxi cũng là dòng xe vô tận.
Thẩm Nịnh Nhược một lòng muốn bắt xe, không để ý đến đám đông ở cổng đón sân bay, đi vài bước sang bên cạnh, cô không biết mình có phải ảo giác hay không, thế nhưng nghe thấy được Khâu Dạng đang đang gọi cô.
"Nhược Nhược." Thanh âm nhớ nhung ở cô có chút hơi giật mình thời điểm lại một lần vang lên.
Thẩm Nịnh Nhược lúc này xác định không phải ảo giác, tứ chi cô có chút cứng đờ, khó có thể tin mà xoay người.
Chỉ thấy Khâu Dạng trong tay ôm một bó cát cánh trắng, hướng về phía cô cười.
Thẩm Nịnh Nhược chớp chớp mắt, Khâu Dạng đã ôm hoa đi tới phía cô, đứng ở trước mặt cô.
Khâu Dạng đưa hoa ra phía trước: "Sao không phản ứng gì vậy? Nhược Nhược."
Cô muốn cho Khâu Dạng một bất ngờ, không nghĩ tới hiện tại lại trái ngược.
Có người nhìn từ đầu tới ánh mắt, nhưng những hình ảnh như vậy ở cổng ra rất thường thấy, ngược lại cũng không cảm thấy có bao nhiêu kỳ quái.
Thẩm Nịnh Nhược hoãn vài giây, mới hoàn toàn tiếp nhận Khâu Dạng đã đứng ở trước mặt chính mình thử xem, chỉ là cô nhiều ít vẫn là có chút khiếp sợ: "Sao em lại tới đây?"
"Lúc trên đường nói sau."
Thẩm Nịnh Nhược đã buông Khâu Dạng ra, cô ôm bó hoa kia, cười đến thật xán lạn.
Khâu Dạng kéo rương hành lý, duỗi tay còn lại ra: "Thẩm tổng giám, hôm nay không "thuận tay dắt cừu" sao?"
Thẩm Nịnh Nhược bật cười: "Hiện tại không phải "thuận tay", hiện tại chỉ dắt cừu thôi."
Lúc trước Thẩm Nịnh Nhược vì nắm tay nàng, còn cố ý nói "Thuật tay dắt cừu".
Hồi ức lại, Khâu Dạng khóe miệng cong cong.
Nàng đêm nay vốn dĩ thật sự sắp ngủ, nhưng trước khi ngủ lại cẩn thận nghĩ nghĩ, cảm thấy có chút kỳ lạ.
Bởi vì bình thường hai người sẽ còn tâm sự chuyện khác, nhưng tối nay thời gian có hơi sớm, nàng có một loại ảo giác đêm nay Thẩm Nịnh Nhược sẽ trở về.
Hơn nữa nàng còn đi hỏi Việt Sở, nàng tin tưởng Việt Sở nhất định biết.
Quả nhiên, Việt Sở không có gạt nàng.
Khâu Dạng lập tức liền lên thay quần áo, vẫn may cửa hàng bán hoa ven đường vẫn chưa có đóng cửa, nàng còn kịp mua hoa.
Nhưng khi nhìn thấy Thẩm Nịnh Nhược không chú ý tới chính mình đi ngang qua, Khâu Dạng lại nhịn không được bật cười.
Nhưng không sao cả, nàng rất thỏa mãn.
Bởi vì người yêu của nàng đã trở về rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT