Khâu Dạng có thể có ý nghĩ như vậy, đã là chuyện rất không dễ dàng, không phải ai cũng đều có dũng khí vạch miệng vết thương ra.

Bất quá khi Khâu Dạng nói ra cái tên "Đào Tư Nhàn" này, vẫn là làm Thẩm Nịnh Nhược có hơi ngẩn ra, có chút nằm ngoài dự đoán của cô.

Má lúm đồng tiền Khâu Dạng nhàn nhạt mà lộ ra: "Ngạc nhiên lắm phải không?"

"Lúc trước em cảm thấy, cô ta chỉ cần không tới trêu chọc em, như vậy em có thể làm được không đi so đo, nhưng hiện tại ngẫm lại, cô ta hai lần tới tìm em đã thuộc về phạm trù trêu chọc, lần đầu tiên bị em tạt nước, lần thứ hai còn để chị gặp cô ta, em không biết cô ta có nói gì với chị hay không, nhưng cô ta làm ô uế đôi mắt của chị, hơn nữa trả lại cho em tạo thành hiểu lầm, làm em cho rằng ở ngoài cửa gõ cửa vẫn là cô ta, nên không cho chị vào......"

"Tổng kết cuối cùng, cô ta đương nhiên liền bao gồm ở bên trong."

Khâu Dạng nói tới đây, nâng tay tới vuốt đầu tóc Thẩm Nịnh Nhược, đây là việc mà Thẩm Nịnh Nhược luôn làm với nàng, thần sắc nàng ôn nhu, trong mắt ánh ánh chiều tà đi vào, lại xán lạn đến phiên rất nhiều lần, không tự giác mà hấp dẫn ánh mắt của Thẩm Nịnh Nhược.

"Quách Minh An và Đào Tư Nhàn hợp lại lừa gạt chúng ta, Nhược Nhược, em không cảm thấy chị sẽ bỏ qua cho hắn, như vậy dứt khoát cũng cho em gia nhập là được." Khâu Dạng rũ tay xuống, tươi cười còn đang tiếp tục, "Chị và chị Diêu Dao thương lượng, khẳng định là về chuyện của Quách Minh An."

Thẩm Nịnh Nhược không chút nào che giấu, ngọn tóc cô bị gió thổi đến khẽ nhúc nhích: "Đúng vậy."

"Hắn cư nhiên gọi điện thoại cho bố chị, muốn chị cho hắn thêm cơ hội, mà bố chị thì sao, cũng muốn chị cho hắn cơ hội, kỳ thật bố chị đều biết chuyện xấu xa của hắn, nhưng ông ấy vẫn cứ muốn chị làm như vậy." Mày cô nhăn lại, nhìn chằm chằm mặt sông ba quang có chút thất thần, "Ngày đó chị cùng bố cãi nhau một trận, nội dung chị không cùng em nói, trên thực tế......"

Thẩm Nịnh Nhược lại quay đầu đi nhìn Khâu Dạng: "Tiểu Dương, bố chị đã biết quan hệ của chị và em, có lẽ là chính ông ấy đoán được, bởi vì chú Vu cùng ông ấy thân nhau lắm, hai người quen biết rất nhiều năm, cái gì đều sẽ nói cho bố chị, cũng có lẽ là Quách Minh An kia nói qua điện thoại, nhưng điều này cũng không phải quan trọng nhất, mà là ông ấy biết chị hiện tại có người yêu là em, ông ấy lại kiên trì bảo chị tái hợp với Quách Minh An."

"Chị sẽ không làm gì bố chị, vậy Quách Minh An ít nhất có thể bị trừng phạt thích đáng chứ?"

Khâu Dạng gật đầu: "Đúng vậy."

Thẩm Nịnh Nhược lúc này mới đàng hoàng mà vươn tay ra: "Vậy hoan nghênh Khâu Dạng tiểu thư gia nhập đội chúng ta."

"Tạ nghênh." Khâu Dạng nắm tay Thẩm Nịnh Nhược, khóe miệng nhếch lên độ cung kéo cao chút.

Thẩm Nịnh Nhược không có vội vã rút tay về, cô trầm ngâm vài giây, mới lại lần nữa mở miệng nói: "Như vậy đây liền ý nghĩa tiếp theo phải theo chân bọn họ một thời gian, chị chỉ có một yêu cầu."

"Yêu cầu gì?" Khâu Dạng hai mắt sáng lên.

"Không thể ảnh hưởng đến chúng ta yêu đương."

Đầu ngón tay Khâu Dạng xẹt qua lòng bàn tay Thẩm Nịnh Nhược: "Đó là đương nhiên."

"Muốn một bên đánh quái một bên yêu đương."

Nói xong lúc sau hai người đối diện nở nụ cười, đôi mắt đều cong cong, trên người các nàng đều được rắc một tầng kim sắc ánh chiều tà, xinh đẹp như là một bức họa.

Đề tài cứ cắt đứt như vậy, các nàng dọc theo hàng rào an toàn đi một đoạn, mới lại đi vòng vèo trở lại lên xe.

Bình Tử ở nhà ngồi xổm đã lâu, cũng chưa thấy hình bóng quen thuộc xuất hiện ở cửa, nó ghé vào trên giá leo, vẫn cứ luôn nhìn phía cửa, thẳng đến khi nghe thấy được tiếng bước chân ngoài cửa, nó liền lấy lại tinh thần, từ trên giá leo nhảy xuống, vui sướng mà loạng choạng cái đuôi.

Khâu Dạng mở cửa liền thấy Bình Tử đáng thương vô cùng mà ngồi xổm trên mặt đất, một bộ dạng bản thân đói thảm.

"Sao lại đáng thương như vậy a, Mập Mạp." Khâu Dạng đổi giày xong liền ôm nó trong lòng ngực, "Nhược Nhược, chị đi nấu thịt nó đi."

Thẩm Nịnh Nhược cười cười: "Được."

Lúc cô đi ngang qua bên cạnh Khâu Dạng lại dừng bước chân, xoa xoa đầu nhỏ Bình Tử, lông mèo vừa nhu lại vừa mềm, hơn nữa còn có chút ấm áp, xúc cảm vô cùng tốt, cô nhìn Bình Tử điều hạ mi: "Mập Mạp, qua mấy ngày nữa con sẽ đổi chỗ ở mới, con làm quen một chút."

Bình Tử không rõ nguyên do, nhưng vẫn là "Meo" một tiếng.

Đây là ở trên đường Thẩm Nịnh Nhược nói ra kiến nghị, lúc trước Thẩm Nịnh Nhược mua nhà không dựa vào gia đình nửa phần, địa chỉ cũng được giấu kín, bởi vậy không chỉ có Quách Minh An không biết cô sống ở đâu, đến cả Thẩm Nguyên Khải cũng không biết.

Suy xét đến chỗ ở này của Khâu Dạng Đào Tư Nhàn đã biết địa chỉ, hơn nữa lúc trước còn đã tới hai lần, là thật không quá an toàn, như vậy không bằng đến nhà cô trước.

Công ty Khâu Dạng cách nhà Thẩm Nịnh Nhược cũng gần hơn một chút, đi làm cũng thuận tiện hơn nhiều, sau khi tổng hợp suy xét lại, quyết định cuối tuần sau liền dọn đến nhà Thẩm Nịnh Nhược, hơn nữa càng thêm trùng hợp chính là căn hộ Khâu Dạng thuê này cũng sắp đến hạn.

Mà nếu thật sự dọn đi, như vậy liền ý nghĩa cuộc sống hai người hoàn toàn dung nhập cùng nhau.

Khâu Dạng đến ngày hôm sau đi làm cũng còn đang suy nghĩ chuyện này, kỳ thật bản thân nàng biết chính mình sớm hay muộn đều sẽ cùng Thẩm Nịnh Nhược như vậy, nàng chỉ là cảm thấy tới có chút nhanh, làm nàng có chút không thích ứng. Nàng cần thời gian để tiêu hóa chuyện này.

Mặc dù hiện tại còn chưa có dọn qua.

Trong lúc nghỉ trưa nàng gửi tin nhắn cho Miêu Nghệ, nói chuyện này, Miêu Nghệ phản hồi tới rất nhanh.

Miêu Nghệ: 【 Đây là chuyện tốt a, Dạng Dạng. 】

Miêu Nghệ: 【 Thẩm tổng giám trông đáng tin cậy hơn nhiều a. 】

Miêu Nghệ: 【 Mình biết cậu đang lo lắng cái gì, cái này như vậy là được, sau này nếu cậu có cãi nhau với chị ấy không muốn gặp chị ấy, mình ở nơi này luôn hoan nghênh cậu. 】

Miêu Nghệ: 【 Hu hu hu mình cảm giác như sắp gả con gái đi vậy, Dạng Dạng, mình là người nhà mẹ đẻ của cậu. 】

Miêu Nghệ đánh chữ rất nhanh, bùm bùm mà liền đã gửi mấy cái tin tức như vậy lại đây, Khâu Dạng bị đoạn tin cuối cùng của cô ấy làm cho tức cười, cũng gõ gõ màn hình tin tức trở về qua đi: 【 Được, mình biết rồi. 】

Nàng không có lo lắng điều này, nhưng Miêu Nghệ vừa nói như vậy, nàng trước mắt hình ảnh cảm mười phần, cảm thấy vô cùng hài kịch, nhưng nội tâm nàng cảm thấy nhiều vài phần ấm áp.

Kiểu cảm giác bạn bè này vĩnh viễn đứng ở chính mình bên người, rất mỹ diệu.

Trước kia bởi vì vẫn luôn bận rộn học tập và đi làm, thời sinh viên của Khâu Dạng không kết giao với bạn bè nào, bởi vì nàng không có nhiều thời giờ như vậy, cùng Miêu Nghệ có thể có quan hệ như hiện tại thật sự dựa vào là duyên phận.

Khâu Dạng mím môi, cùng Miêu Nghệ nói chuyện phiếm kết thúc mới ấn trở về, di động cũng được nàng đặt ở một bên, nàng bưng lên cái ly uống lên hai ngụm nước, liền thấy Cốc Lam vội vội vàng vàng mà đi vào văn phòng, trong miệng hô một tiếng "Chị Tiểu Khâu", liền kéo qua cổ tay của nàng đứng lên.

Khâu Dạng không biết xảy ra chuyện gì: "Làm sao vậy?"

Nàng một bên hỏi một bên đi theo Cốc Lam.

"Xem náo nhiệt a." Cốc Lam lôi kéo nàng tới cửa sổ gian nước trà, từ nơi này đi xuống xem là có thể thấy quảng trường trước cổng tòa nhà văn phòng đang xảy ra chuyện gì.

Gian nước trà giờ phút này cũng tương đối náo nhiệt, có khá nhiều nhân viên đứng ở đó, nhưng mà Cốc Lam sớm để lại lời nói bảo người nhường vị trí, lúc này mới có thể thuận lợi mà kéo Khâu Dạng cùng nhau xem.

Ở tầng dưới vào lúc này một cảnh tán tỉnh đang được diễn ra.

Một chàng trai cao lớn cầm bó hoa tươi trong tay, đứng trước mặt một người phụ nữ, xung quanh là một vòng người mặc vest đen, mọi người đứng đến thẳng tắp, trên tay mỗi người đều cầm một nắm lớn bóng bay, bao vây hai nhân vật chính ở giữa.

Xung quanh cũng có rất nhiều người đứng xem, thậm chí còn có người đứng ven đường cầm ô che nắng.

Vân Thành ngày gần đây mặt trời tươi đẹp, hiện tại còn đang là giữa trưa nên càng gắt.

Khâu Dạng sợ ánh nắng, nàng giơ tay lên che nắng, nhìn hai mắt liền mất đi hứng thú, đang muốn mở miệng nói chuyện này, liền nghe thấy bên cạnh một nam đồng sự không thân nói: "Ai, bạn tôi ở tầng dưới nói nữ chính là giám đốc Cù."

Giám đốc Cù của Vạn Danh chỉ có một, Khâu Dạng áp tâm tư xuống.

Cốc Lam cũng nghe thấy nam đồng sự nói, nhưng cô nàng cùng nam đồng sự này rõ ràng quen thuộc rất nhiều, liền vỗ vỗ vai nam đồng sự: "Kevin, anh nói đây là ai? Giám đốc Cù?"

Nam đồng sự kêu là "Kevin" quay đầu, đem lịch sử trò chuyện của mình và bạn của anh ấy đến trước mặt các nàng: "Các cô xem có phải giám đốc Cù hay không?"

Cốc Lam đến gần rồi một chút, nghiêm túc click mở hình ảnh: "Ai, đúng thật này."

"Đây rốt cuộc là đang cầu hôn hay là làm gì a?"

Kevin trả lời: "Không phải cầu hôn, nghe nói này nam chính là muốn giám đốc Cù cùng hắn ở bên nhau."

Khâu Dạng ở một bên nghe nhấp môi không nói chuyện, yên lặng mà nhìn cảnh tượng phía dưới.

Khoảng cách xa còn có bóng bay che kín, không thế nào có thể làm người ta thấy rõ được.

"Đúng rồi, tôi còn nghe nói a, người đàn ông này họ Đào." Kevin lại bổ sung một câu, "Là tổng giám đốc của công ty nào đó."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play