Khâu Dạng hai mắt nhìn thúc hoa hồng champagne, bất động thanh sắc mà đi đến một tiệm bánh ngọt dưới lầu công ty, ngồi ở vị trí kế cửa sổ, gọi cho bản thân một phần bánh ngọt, rồi sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hành động này là quyết định lâm thời, nàng nghĩ tới lời Tề Dung nói, nhưng mà không xác định người đàn ông này có phải tặng hoa cho Cù Ngôn kia hay không, đúng lúc bây giờ cũng không có việc gì, nàng tính ngồi ở chỗ này quan sát một phen, chờ xem người nhận hoa sẽ là ai.

Người đàn ông mặc vest mang giày da, trang phục sang trọng, thỉnh thoảng lại nâng cánh tay nhìn chiếc đồng hồ đắt tiền, nhưng biểu tình không nôn nóng gì, Khâu Dạng hợp lý cho rằng hắn chỉ là đang khoe đồng hồ mà thôi.

Ngũ quan hắn đoan chính, chỉ là cùng soái khí không có liên quan bao nhiêu, thắng ở người cao hơn nữa dáng người không tồi, thoạt nhìn rất có tinh khí thần.

Là kiểu người trưởng bối sẽ thích.

Người phục vụ đem phần bánh ngọt tinh xảo ra, đặt ở bàn nhỏ ở trước mặt Khâu Dạng, nói "Mời dùng thong thả" liền tiếp tục vội vàng đi làm việc.

Vị trí của toà nhà văn phòng không tồi, tiệm bánh ngọt này cũng là cửa hàng nổi tiếng, tên gọi "Rung động", công việc kinh doanh ở đây vẫn luôn rất tốt, hiện tại bên này người lại liên tục mà từ công ty ra tới, có người sau khi tan tầm không vội trở về, muốn tìm một nơi hơi thanh tịnh ngồi xuống, liền sẽ tới nơi này.

Khâu Dạng tới tương đối sớm, chọn một nơi gần góc khuất hơn một chút, ít nhất nàng có thể thấy toàn cảnh bên ngoài, nhưng từ bên ngoài nhìn vào trong, liền không dễ dàng như vậy mà chú ý tới nàng, khoảng cách đám người ra tới, nàng cầm lấy muỗng nhỏ, múc một miếng bánh ngọt bỏ vào miệng.

Ngọt mà không ngấy, vị rất ngon, Khâu Dạng nuốt xuống, lại chậm rãi bỏ vào miệng thêm hai miếng nữa, người đàn ông đứng trước cửa như cũ không có động tĩnh gì khác.

Một số người từ tòa nhà văn phòng đi ra cũng không khỏi kinh ngạc trước cảnh tượng như vậy, ghé mắt nhìn thoáng qua liền đi ngang qua người đàn ông, tiếp tục cùng đồng sự vừa nói vừa cười.

Khâu Dạng đợi mười phút, mày liền nhẹ nhàng nhăn lại, tay phải nàng không hề cầm muỗng, mà đặt ở trên bàn nhỏ, đầu ngón trỏ gõ gõ trên mặt bàn, như là thành một cái đồng hồ đếm ngược thủ công.

Đây là nàng học được từ thói quen của Thẩm Nịnh Nhược, lòng kiên nhẫn của người là hữu hạn, nếu người đàn ông này phải đợi người phải tăng ca hoặc là nói 6 giờ mới tan tầm, như vậy không đáng để nàng phải lãng phí thời gian.

Đầu ngón tay có tiết tấu mà ở trên bàn nhỏ gõ gõ, tầm mắt Khâu Dạng vẫn luôn đặt ở bên ngoài, nàng nhìn càng ngày càng nhiều người từ tòa nhà văn phòng ra tới, cũng nhìn thấy người đàn ông cầm hoa vẫn đứng đó.

Nàng không động đến đồ ngọt trước mặt nữa, đôi môi nhấp lên, sau khi đầu ngón tay gõ 50 cái, nàng liền muốn cầm lấy túi xách đứng dậy về nhà, nhưng mới vừa sờ đến túi, xoay chuyển ánh mắt, liền thấy trên mặt người đàn ông nở nụ cười.

Khâu Dạng ngừng động tác lại, môi nàng nhấp đến càng chặt, từ góc độ của nàng, nàng hoàn toàn có thể nhìn ra người đàn ông đang đón là ai.

Đúng là Cù Ngôn.

Thời gian Cù Ngôn và Khâu Dạng tan tầm giống nhau, nhưng bây giờ cô ấy mới từ công ty ra tới, chung quanh cũng không bao nhiêu người quen.

Khâu Dạng lại ngồi xuống, nàng không biết hai người đang giao lưu cái gì, chỉ thấy Cù Ngôn nhận thúc hoa tươi của người đàn ông, hơi hơi cúi đầu, ở mặt trên hít một hơi, rồi sau đó lộ ra nụ cười tươi rạng rỡ, theo sau liền kéo tay người đàn ông từ dưới lầu rời đi, âm thanh giày cao gót đạp lên trên mặt đất không có bị Khâu Dạng nghe thấy.

Nhưng Khâu Dạng lại hoảng hốt cảm thấy chính mình nghe thấy được, lông mi nàng phẩy phẩy, hô hấp không biết khi nào phóng nhẹ một chút, chờ bóng hình Cù Ngôn biến mất ở trong tầm nhìn, nàng mới nặng nề mà thở ra một hơi.

Hoa hồng champagne.

Giống như đúc với hoa hồng champagne mà Thẩm Nịnh Nhược được nhận.

Trí nhớ Khâu Dạng vẫn luôn không tồi, mặc dù ngày cuối cùng đến Kỳ Diệu kia có chút thất hồn lạc phách, nhưng nàng vẫn nhớ rõ cách đóng gói của cửa hàng hoa đó, đây cũng là một trong những nguyên nhân bây giờ khiến nàng dừng lại.

Thứ mà người đàn ông đang cầm là từ cùng một cửa hàng hoa mà nàng đã thấy trước đó, logo đóng gói giống nhau như đúc.

Chỉ là nàng không biết là cửa hàng bán hoa nào, đối với phương diện này Khâu Dạng không có nghiên cứu, nàng hơi chút sửa sang lại một chút suy nghĩ của chính mình, liền đứng dậy xách theo túi ra tiệm bánh ngọt.

Sau khi về nhà Khâu Dạng liền nấu thịt cho Bình Tử, rồi sau đó chính mình do dự trong chốc lát, liền gửi tin nhắn Wechat cho Thẩm Nịnh Nhược.

Nàng muốn biết đó là cửa hàng hoa nào.

May mà Thẩm Nịnh Nhược biết, ngày đó cô cố ý giữ lại tấm card, còn gọi cho nhân viên cửa hàng đó, chỉ là đối phương cái gì cũng chưa nói.

Thẩm Nịnh Nhược mới vừa tan tầm, cuối cùng hỏi câu: 【Xảy ra chuyện gì sao?】

【Lúc em tan tầm, thấy dưới lầu có người đàn ông tay ôm bó hoa tươi, giống hệt bó hoa mà chị nhận được trước đó.】

【 Mà người hắn chờ đợi chính là Cù Ngôn. 】

Thẩm Nịnh Nhược: 【Được, chị biết rồi, chị và Diêu Dao nói chút chuyện liền về ngay.】

【Ừm ừm.】

Khâu Dạng không hề hoài nghi Thẩm Nịnh Nhược có điều lừa gạt cùng giấu giếm đối với chính mình, cũng an tâm thoải mái để Thẩm Nịnh Nhược đi làm chuyện của mình.

Nàng nhìn tên cửa hàng bán hoa mà Thẩm Nịnh Nhược gửi tới, lên mạng tìm kiếm một phen.

Địa chỉ của cửa hàng hoa này cách đó 5 km, quy mô khá lớn, là cửa hàng bán hoa nổi tiếng trên app đặt hàng.

Hoa tiêu thụ chạy nhất chính là hoa hồng champagne.

Trong đầu Khâu Dạng hiện ra hình ảnh Cù Ngôn cúi đầu ngửi hoa, nàng liếm cánh môi dưới, cẩn thận suy nghĩ một khả năng——

Chẳng lẽ loài hoa yêu thích của Cù Ngôn chính là hoa hồng champagne, cái này trở thành một loại thói quen, cho nên tặng cho Thẩm Nịnh Nhược cũng chính là loài hoa này.

Khâu Dạng lướt lướt màn hình di động, rồi sau đó lại nhảy tới vòng bạn bè của Cù Ngôn.

Vòng bạn bè của Cù Ngôn không đặt giới hạn thời gian hiển thị, nhưng cô ấy đăng bài tương đối thường xuyên, Khâu Dạng xem vòng bạn bè tương đối ít, cũng liền không như thế nào chú ý tới.

Khâu Dạng một đường lướt xuống, mới phát hiện hóa ra Cù Ngôn chia sẻ rất nhiều ảnh tự sướng, cảnh đẹp còn có đồ ăn, chỉ là lúc trước nàng vẫn luôn cũng không chú ý.

Lướt một hồi lâu, Khâu Dạng cuối cùng thấy hoa hồng champagne trong kính, đăng từ cùng ngày Lễ Tình Nhân 14-2 hai năm trước trong vòng bạn bè.

Cù Ngôn để caption là: 【 Ai nói rằng hoa nhận được vào Ngày lễ tình nhân nhất định phải do người khác tặng? Một mình cũng có thể đón Lễ Tình Nhân mà.】

Khâu Dạng click mở hình ảnh.

Hình ảnh hoa tươi được đặt ở trên bàn, nó bị nghiêng bởi vì dựa vào tường, nhưng cũng sẽ không ngã xuống. 

Một ngọn nến thơm được thắp bên cạnh những bông hoa, bên cạnh ngọn nến là một tấm card nhỏ.

Mà chữ ký trên tấm card thình lình chính là ——QY.

Khâu Dạng chớp chớp mắt, dường như muốn xác nhận chính mình không có nhìn lầm hay không, nàng còn nhìn di động sát vào một chút.

Tất cả những gì Thẩm Nịnh Nhược đã nói trước đây đều được phát lại trong tâm trí nàng.

Khâu Dạng lưu lại bức ảnh, đầu ngón tay nàng đều có chút run, không biết cảm xúc mình lúc này như thế nào.

Cù Ngôn tặng hoa cho Thẩm Nịnh Nhược với mục đích là cái gì chứ?

Là ái mộ sao? Không phải, Cù Ngôn là gái thẳng mà.

Chẳng lẽ là Cù Ngôn biết Khâu Dạng thích con gái, lại biết Khâu Dạng và Thẩm Nịnh Nhược gặp nhau ở Tây Thành, cho nên muốn thúc đẩy chuyện tốt, liền lấy danh nghĩa Khâu Dạng tặng......

Khâu Dạng biên không nổi nữa.

Nàng ôm đầu, đúng lúc chuông điện thoại reo, nàng bị kéo trở lại dòng suy nghĩ của mình.

Bình Tử nghe thấy tiếng chuông này liền biết chính mình sắp được ăn cơm, cái đuôi lắc qua lắc lại, còn ở phòng khách nhảy lên, meo meo kêu vài tiếng.

Khâu Dạng đến phòng bếp lấy ức gà ra cho nó, lại cắt thành từng miếng và cho vào một cái bát cùng với đồ hộp.

Trong khi trộn bữa tối cho Bình Tử, nàng cũng đang suy nghĩ về ý nghĩa hành động của Cù Ngôn.

Ngay cả khi nàng không ngạc nhiên với đáp án, nhưng nàng cũng không biết  động cơ của Cù Ngôn là gì.

Bình Tử ngồi chồm hổm ở cửa phòng bếp, nó sẽ không tiến phòng bếp, nó chỉ đi vòng quanh cửa, nhưng rõ ràng chủ nhân nó hôm nay có chút thất thần, nó xoay vài vòng, cũng không thấy Khâu Dạng bưng chén ra.

Bình Tử tức giận mà lại kêu vài tiếng, Khâu Dạng mới hồi phục tinh thần lại, dùng giọng điệu có chút xin lỗi nói: "Xin lỗi nha, mẹ đang suy nghĩ một chuyện."

Nàng nói bưng chén ra, Bình Tử liền một đường đi theo cạnh nàng, bộ dạng nhảy nhót rất vui sướng.

Chén cho mèo được đặt ở chỗ cũ, Bình Tử không chút do dự liền qua vùi đầu ăn cơm khô, Khâu Dạng ngồi xuống bên cạnh nó.

Nàng cầm di động, hồi tưởng lại bản thân có đắc tội Cù Ngôn chỗ nào hay không, nhưng nàng nghĩ một hồi lâu, cũng không nhớ bản thân trêu chọc đến Cù Ngôn chỗ nào.

Hơn nữa......

Lúc trước chuyện bản thân bị bệnh này, thật sự là Cù Ngôn nói cho Đào Tư Nhàn sao?

Cuối cùng nàng thật sự là không nghĩ ra được đáp án, lúc này mới đến phòng ngủ cầm áo ngủ đi tắm rửa, còn không biết Thẩm Nịnh Nhược khi nào trở về, nhưng còn sớm, nàng vẫn là đi tắm rửa trước.

Mà Thẩm Nịnh Nhược bên này vừa đến văn phòng Diêu Dao, chỉ là qua năm phút, Diêu Dao mới bận xong công việc trong tay.

Văn phòng là nơi tốt nhất để nói chuyện.

Diêu Dao duỗi người, đứng lên rót cho Thẩm Nịnh Nhược một ly nước ấm: "Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì."

Nói xong cũng rót cho mình một ly nước, lộc cộc lộc cộc mà uống lên hai ngụm xuống bụng, còn liếm liếm bờ môi ướt át.

Thẩm Nịnh Nhược nắm cái ly: "Tối hôm qua mình đến gặp bố, ông ấy đã biết quan hệ của mình và Tiểu Dương, nhưng bảo mình và Quách Minh An tiếp tục ở bên nhau."

"1-5 Quách Minh An có gọi điện thoại cho ông ấy, nói chính mình có thể thay đổi, chỉ cần cho hắn thêm một cơ hội nữa, mình cảm thấy thật ghê tởm."

"Đối với bố mình mà nói, có phải chỉ cần không phải hại chết mình, loại chuyện ngoại tình như vậy, đều không tính là chuyện lớn hay không?"

Diêu Dao nghĩ như vậy, lúc này vẻ mặt cô ấy nghiêm túc trở lại: "Cậu đừng xem thường khả năng đồng cảm của đàn ông, trong nhận thức của đa số đàn ông, chuyện ngoại tình chẳng là gì, chỉ cần người đàn ông này trở về nhà, thì hắn ta mới là một người đàn ông tốt."

Thẩm Nịnh Nhược hơi hơi ngửa đầu, uống một ngụm nước, mới vừa đem cái ly lại đặt ở trên bàn trà, liền nghe thấy Diêu Dao hắng giọng tiếp tục nói: "Đúng rồi, tối hôm qua lúc mình nhận điện thoại, Sở Sở cũng ở bên cạnh, cô ấy nhân tiện hỏi đã xảy ra chuyện gì, mình liền đại khái mà nói chuyện này."

"Cô ấy nói cô ấy cũng muốn tham dự vào, bởi vì Dạng Dạng là em gái của cô ấy."

"Nhưng mà hôm nay cô ấy gửi tin nhắn cho Dạng Dạng, quanh co lòng vòng hỏi Dạng Dạng muốn cho hai người này ra ánh sáng hay không, nhưng Dạng Dạng cự tuyệt."

"Em ấy khẳng định sẽ cự tuyệt, em ấy......"

"Mình không nghĩ làm em ấy lo lắng, liền chưa nói chuyện xảy ra tối hôm qua."

Diêu Dao chậm rãi gật đầu: "Vậy thì có thể lý giải, tuy rằng tiếp xúc với Dạng Dạng không nhiều lắm nhưng cũng có thể thấy chỉ cần đối phương không khiêu khích đến em ấy, em ấy sẽ không bao giờ chủ động gây sự, thái độ em ấy đối với người yêu cũ phỏng chừng chính là cả đời không qua lại với nhau."

"Ừm." Thẩm Nịnh Nhược nhéo nhéo mũi mình, cô có chút mỏi mệt, đặc biệt là hôm nay còn luôn nhớ tới những lời Thẩm Nguyên Khải nói tối hôm qua.

"Vậy cậu nói cho mình biết, cậu định hủy hoại thanh danh của Quách Minh An như thế nào?" Diêu Dao đưa chủ đề trở lại đúng quỹ đạo.

Ánh mắt Thẩm Nịnh Nhược mang theo nhè nhẹ hàn ý: "Hắn quan tâm nhất chính là công việc cùng thể diện."

"Vậy thì mình sẽ khiến cho hắn mất công việc này và cả thể diện của hắn nữa."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play