Ngăn không cho Hà Tiểu Vãn trả lời, vì Cố An Tước biết nếu bây giờ cô mà nói ra, đáp án chắc chắn sẽ là "không".
Cô sẽ nói không với người đã phản bội cô, nói không với kẻ dùng sự giả dối để cận kề bên mình, thậm chí nói không với tất thảy những sự thâm tình mà bây giờ anh đang gắng hết sức mình mà đối đãi.
Người đàn ông vẫn dùng ánh mắt đen láy kiên định nhìn cô, nửa dung túng nửa ân hận, khiến cô gái mông lung bị cuốn vào ánh mắt ấy không dứt.
Hà Tiểu Vãn ở trong vòng tay anh, chậm rãi quan sát từng biểu tình thay đổi trong mắt anh, lại phát hiện người đàn ông này càng lúc càng mơ hồ không thực.
Anh nhẹ nhàng đến, rồi lại âm thầm biến mất, cứ như vậy quẩn quanh trong tâm trí cô, khiến cô dù chỉ là một giây phút cũng không thể quên đi được.
Cô đã từng chờ đợi ngày này bao nhiêu đêm, từng khắc khoải mường tượng dáng hình anh ở trong giấc mơ.
Anh giúp cô hiểu được rất nhiều thứ, lại chưa từng dạy cô làm sao để học được cách buông bỏ.
Nhìn lại vật định tình mà anh chuẩn bị, rốt cục cô cũng hiểu hai từ "ngoan cố" đặt trên người Cố An Tước sẽ hình dung như thế nào.
...
Nói không đón sinh nhật đúng nghĩa, thực chất đều là do Hà Tiểu Vãn từ chối tổ chức, lấy lý do là bận làm nghiên cứu khoa học.
Năm nay lại khác, ba mẹ cô nhất định phải tổ chức cho đứa con gái yêu của họ bằng được, kế hoạch đã được bày sẵn ba tháng, đồng hồ vừa điểm sang ngày mới đúng sinh thần của cô đã lập tức gọi video chúc mừng.
Năm nay không bận việc gì quan trọng, tiệc sinh nhật cũng đã lên lịch, nhân vật chính như cô lại càng không có lý do để từ chối.
Mà mục đích lần này của ba mẹ cô cũng rất rõ ràng, tứ đại gia tộc đều quy tụ, còn có ý muốn giúp cô chọn hôn phối.
Tin tức này được truyền ra ngoài, thế hệ sau của tứ đại gia tộc đều như thấy được thời cơ ngàn năm có một, tự giác tề tựu đông đủ.
Nhưng mấu chốt không phải mong muốn có cơ hội được thiên kim nhà họ Hà chọn trúng, bởi lẽ cái bóng của Cố An Tước quá lớn.
Đại đa số đều biết mối quan hệ thân thảo trước kia của hai nhà Cố gia và Hà gia rồi dè chừng, vậy nên chỉ cần ngắm nhìn thiên kim nhà họ Hà là họ cũng đủ mãn nguyện rồi.
Ai mà dám tranh giành bạch nguyệt quang với ngài Cố chứ?
Mà lúc này Hà Tiểu Vãn vừa mới mơ màng ngủ dậy trong khách sạn, lúc nhận điện thoại cũng chỉ miễn cưỡng vệ sinh cá nhân xong.
Ngủ một giấc lấy lại tinh thần, một mình Hà Tiểu Vãn đến phòng ăn của khách sạn dùng bữa sáng.
Nơi này sớm đã được Cố An Tước bao trọn, không gian chỉ có một mình cô vô cùng riêng tư.
Vừa chạm vào mép bàn đầy đồ ăn, Hà Tiểu Vãn đã loáng thoáng nghe được giọng cung kính như đang chào hỏi của nhân viên phục vụ.
Bước chân đều đặn chậm rãi có lực, ngay cả từng nhịp thở cũng vô cùng quen thuộc.
Cô khẽ xoay lưng lại, quả thực là Cố An Tước.
"Ngủ có ngon không?"
Chênh lệch múi giờ, chỉ là hơi khó đi vào giấc ngủ thôi.
"Ngài Cố chu đáo thật, chuẩn bị một món quà lớn như vậy." Ghế ngồi được anh kéo sẵn, cô cũng không khách khí, ung dung ngồi xuống.
"Có phải rung động rồi không? Đến nỗi khóc nhè cơ mà."
"..."
Hà Tiểu Vãn cúi đầu, mím môi không đáp.
Cố An Tước trông thấy vẻ mặt này của cô, khẽ cười.
"Lót dạ một chút đi, lát nữa tôi sẽ đưa em đến buổi tiệc."
"Sau đó thì sao?"
"Có chút chuyện cần xử lý, phải đích thân đi một chuyến." Anh vẫn điềm đạm trả lời, nhưng lại vờ như đang thăm dò biểu hiện của cô.
"Sao thế? Muốn tôi tham gia cùng sao?"
Hà Tiểu Vãn chột dạ, chỉ nhìn anh không nói.
"Tiếc thật, ba mẹ em gắt quá, nhìn thấy tôi có khi lại không vui.
Dù sao họ còn định giúp em tìm hôn phu môn đăng hộ đối."
Mấy lời này thoát ra từ miệng Cố An Tước một cách êm ru như vậy, khiến cô có chút không tin.
Chẳng lẽ người đàn ông này, tự biết khó nên lui rồi?
Hà Tiểu Vãn quả thực đã nghĩ như vậy, còn mang tâm trạng hoài nghi đến bữa tiệc.
Vừa nhìn thấy sự xuất hiện của cô, ba Hà mẹ Hà lẫn gia chủ Tống gia, Hạ gia đều có mặt tiếp đón.
"Tiểu Vãn, tới rồi, tới rồi!"
Hà Tiểu Vãn lấy lại tinh thần, ở trước mặt trưởng bối vô cùng cung kính mà giữ phép, cô nhẹ nhàng chào hỏi.
"Chú Tống, chú Hạ, cảm ơn hai chú đã đến."
Tống Bá Tri cười giòn giã.
"Sinh nhật cháu gái ta, sao có thể vắng mặt được."
Xung quanh đều là những gương mặt trẻ lạ mà Hà Tiểu Vãn không thể biết hết được, đều là những nam thanh nữ tú, lại còn toàn là lớp trẻ có triển vọng.
Cố - Hạ - Tống - Hà, tứ đại gia tộc đứng đầu Nam Dương được coi là vô cùng thân thiết với nhau.
Lấy Nam Dương làm trung tâm, lần lượt phát triển ra năm nhánh khác nhau, phác thành một mô hình ngôi sao năm cánh vững vàng.
Ở giới nào cũng có mặt, đầu mối kinh tế thông thương, thế hệ này truyền thế hệ khác, chưa từng lay chuyển.
Hà gia phát triển sau cùng nhưng lại xuất thân từ hậu duệ gia tộc cung đình Hà Hoàng.
Cố gia dù chỉ là một chi nhưng lại nắm trong tay "hai nhánh sao".
Trùng hợp thế hệ con cháu của họ đã từng lập đính ước, nghiễm nhiên trở thành cặp bài trùng bất diệt.
Mà tất cả những tin đồn của hai nhà truyền ra ngoài luôn là vấn đề thảo luận nóng hổi của mọi người.
Đám thiếu gia, tiểu thư của tứ đại gia tộc tự biết nhân vật chính ngày hôm nay không chỉ có một mình Hà Tiểu Vãn, sớm đã sinh lòng tò mò.
Trong bốn đại gia tộc, người thừa kế chính thống chỉ có Hà gia duy nhất là có con gái, cô còn là nhân vật chính của bữa tiệc, vậy nên có không ít mấy vị thiếu gia đều rất trông ngóng sự xuất hiện của cô.
Cậu ba nhà họ Hạ - Hạ Nguyên, dòng thứ Hạ gia đóng đô ở biên giới, đối với hoa thơm cỏ lạ sớm đã chẳng còn là mối bận tâm, lại còn có người trong lòng, nghe mọi người nhắc đến thiên kim nhà họ Hà thì cũng chẳng mấy hứng thú.
Đến chúc mừng sinh nhật người ta chỉ là cái cớ, vì đến cả mặt mũi đối phương còn chẳng biết ra làm sao.
Vậy nên từ đầu đến cuối Hạ Nguyên chỉ cúi đầu uống rượu, cả người toát ra sự rầu rĩ không vui, ngay cả khi bạn bè trêu chọc cũng chẳng có phản ứng.
Đám bạn bè xung quanh đã sớm nhìn thấy Hà Tiểu Vãn đi cùng mấy vị gia chủ vào nhà trên, dù chỉ thấp thoáng nhìn thấy bóng lưng, nhưng cũng đủ khiến người ta nhung nhớ.
"Cậu ba Hạ, nhìn đằng kia xem là mỹ nữ nhà ai.
Nếu không phải thiên kim nhà họ Hà thì nên nhanh chóng làm quen đi, đảm bảo không thua gì người trong lòng của cậu."
Hạ Nguyên bị ép, bất đắc dĩ tầm mắt lướt qua.
Nhưng bóng lưng cô gái lướt qua quá nhanh, căn bản là không kịp nhận ra.
Nhưng trong lòng Hạ Nguyên lại thoáng sững sờ.
Giống quá, tại sao lại giống cô ấy như vậy chứ?
...
Gần mười phút sau, mấy vị gia chủ trong nhà trên đã trở ra, đi bên cạnh họ đều có một người vợ sắc sảo hiền hậu, dáng vẻ uy phong già dặn kinh nghiệm của bậc trưởng bối.
Đám tiểu bối lập tức im lặng một cách quy củ, đồng loạt bước đến cung kính chào hỏi.
Hà Tiểu Vãn đi phía sau, nhưng lại không tránh khỏi nhận lấy vô số ánh mắt từ đám đông.
Hạ Nguyên lúc này mới nhìn rõ người con gái ấy, nét bàng hoàng trên gương mặt không hề tan đi, ngược lại còn có chút kích động.
Mấy năm qua đi, nhưng vị ân nhân đã cứu mạng anh trên núi Thanh Quốc, Hạ Nguyên chẳng thể nào quên được.
Khi đó biết cô là học trò của lão Quý, Hạ Nguyên từng vô số lần liều mạng lên núi học cách nhận biết các loài cây thuốc quý hiếm để qua bài kiểm tra của lão Quý, nhưng năng lực không đủ, đành ngậm ngùi rời đi.
Người trong lòng anh, vĩnh viễn là cô gái nhỏ khi ấy xắn tay áo giã thuốc, ân cần chữa lành vết thương cho anh.
Nhưng vết thương trong tâm trí lại không cách nào lành lại.
E dè sự có mặt của mấy vị gia chủ, Hạ Nguyên cuối cùng vẫn là không dám tiến lên.
Hà Hoàng Bá với tư cách người chủ trì buổi tiệc, vẫy tay với con cháu, mỉm cười hài lòng, không quên gọi cô tiến lên trước giới thiệu với mọi người.
"Đây là con gái tôi, năm nay tròn 24 tuổi, cảm ơn mọi người đã dành chút thời gian quý báu đến dự sinh thần của con bé.
Ở đây đều là người một nhà cả, mọi người cứ thoải mái đi."
Hà Tiểu Vãn đứng cạnh ba Hà, lịch thiệp cúi đầu cảm ơn.
Tiếp theo là thời gian nhập tiệc.
Hà Tiểu Vãn rất im lặng.
Gương mặt lãnh đạm không vui không buồn, vô tình lại khiến người ta vô thức kiêng dè không dám đến gần.
Mà Hạ Nguyên lúc này, ở một bàn tiệc khác lại không ngừng lén nhìn cô, ánh mắt vô cùng phấn khích.
Đặc biệt là bên tai thỉnh thoảng lại vang lên mấy câu như:
"Bộ trưởng Cố thật sự không đến ư? Vậy tôi chẳng phải là có cơ hội rồi hay sao?"
Anh đưa ly rượu đến bên miệng, mắt không rời sườn mặt của cô gái, lấy hết can đảm chuẩn bị tiến lên.
Cũng chính lúc này, trên đỉnh đầu mọi người truyền đến âm thanh lớn của quạt gió, tiếp theo là hai chiếc trực thăng màu đen xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
"Đó chẳng phải là trực thăng riêng của ngài Bộ trưởng sao?"
"Còn ai vào đây nữa, mau mau đưa tôi cái gương, hình như son bị lem rồi..."
Đám đông như được thổi nhiệt, đặc biệt là mấy vị tiểu thư khuê các, bắt đầu buông đũa lôi đồ ra chỉnh trang lại gương mặt.
Người đàn ông đó xuất hiện, dù biết sẽ không thể lọt vào mắt xanh của anh, nhưng cũng không thể ngăn lòng mến mộ vô vàn này của họ được.
Hà Tiểu Vãn đương nhiên cũng bị tiếng động này thu hút, ngẩng đầu liền thấp thoáng nhìn thấy dáng hình cao lớn nổi bật của anh từ xa.
Hai chiếc trực thăng, một là của văn phòng Ngoại giao, hai là của nhà họ Cố.
Dáng vẻ nghiêm nghị cuốn hút của anh, Hà Tiểu Vãn khẽ chớp mắt, lại không tự nhiên muốn lảng tránh.
Không phải anh đã nói sẽ không đến sao?
Mấy vị gia chủ đồng loạt đứng dậy, sắc mặt Hà Hoàng Bá hơi nghiêm lại, có chút cứng rắn, nhưng hôm nay là ngày quan trọng của con gái, ông đành phải kiềm chế.
Cố Thường Khanh đi đến, bày tỏ thái độ nhận lỗi.
"Thật ngại quá, chúng tôi đến không đúng giờ, không biết có phá hỏng thời gian nhập tiệc của mọi người không?"
Hà Hoàng Bá có chừng mực tiếp lời.
"Không sao cả, mọi người cũng vừa mới bắt đầu thôi."
Hà Tiểu Vãn và Cố An Tước có chạm mắt, nhưng cũng chỉ là nửa giây mà thôi.
Người đàn ông khiêm nhường chào hỏi các vị gia chủ một lượt, rất hiếm khi mọi người mới có dịp gặp mặt nhau trực tiếp như thế này.
Hạ Kiều ở bên cạnh, huých tay ra ám hiệu: "Lão Cố, đừng nói là đi tay không đến nhé? Đừng để em gái của chúng ta phải ấm ức."
Nói đến đây, Cố An Tước lại có lý do chính đáng, không kiêng dè mà nhìn Hà Tiểu Vãn.
"Vật đã tặng cho đúng chủ, chỉ là không biết người nhận có thích hay không?"