"Ngài Cố vẫn chưa tỉnh lại sao?"
Khóe môi Hạ Kiều giật giật, khẽ liếc mắt nhìn Cố An Tước hơi thở đều đều.
"Vẫn...!vẫn chưa..."
Hà Tiểu Vãn chậm rãi bước tới, dừng lại bên giường bệnh, nhìn người đàn ông bất động không rõ mê tỉnh, cả người quấn đầy băng trắng như một cái xác ướp mà lòng đau khôn siết.
"Bác sỹ nói...!khi nào ngài ấy sẽ tỉnh lại?" Hà Tiểu Vãn run run ngước nhìn Hạ Kiều, đáy mắt đã ngập nước.
Hạ Kiều cắn răng không dám nhìn thẳng, phát hiện Phong Hi vẫn đang đứng ngoài cửa, đôi chân dài không kìm được bắt đầu nhích từng chút một về hướng đó.
"Chắc là...!sẽ nhanh thôi..."
Phong Hi không hiểu Hạ Kiều đang làm ký hiệu gì với mình, hết chỉ tay vào mũi lại chỉ khắp phương tứ hướng.
"Phong Hi...!cô an ủi Tiểu Vãn vài câu đi." Hạ Kiều chột dạ chạy đến chỗ Phong Hi tìm tiếp viện.
"Hai người họ hiếm khi ở cùng một chỗ tâm sự, có khi lần này Tiểu Vãn thật sự mủi lòng, cô giúp họ tranh thủ một chút đi."
Mấy lời này, là nói cho cô hiểu à?
Sao cô lại chẳng hiểu gì hết thế?
Tâm sự? Một người bất tỉnh một người cứ một lúc là lại khóc nấc lên, tâm sự kiểu quái gì...
À...
Hạ Kiều nhìn vẻ mặt như ngộ ra điều gì đó của Phong Hi, điên cuồng gật đầu xác định rồi quay lưng chạy trối chết.
"Ngài đi đâu thế?"
Bóng dáng Hạ Kiều sớm đã mất hút.
"Tìm Sở Mặc!"
"..."
Phong Hi quay đầu nhìn bóng lưng Hà Tiểu Vãn.
Bộ váy dính máu trên người đã sớm thay bằng một bộ quần áo đơn giản khác.
Chuyện này, chắc sẽ để lại một mảnh ký ức không mấy đẹp đẽ cho Hà Tiểu Vãn.
"Cố phu nhân, cô yên tâm, bác sỹ nói anh ấy sẽ không trở thành người thực vật đâu.
Chỉ là vừa mới cấp cứu, thể chất lẫn tinh thần còn rất yếu."
Nghe mấy lời này, nước mắt Hà Tiểu Vãn càng tuôn rơi nhiều hơn.
Phong Hi chỉ biết lựa lời mà nói.
"Theo tôi thấy, Cố phu nhân nên ở bên cạnh trò chuyện với ngài ấy nhiều hơn.
Nói về chuyện riêng của hai người chẳng hạn, ngài ấy chắc chắn nghe được, có lẽ sẽ giúp quá trình hồi phục nhanh hơn..."
"Tôi ở bên ngoài, có chuyện gì cứ việc gọi điện." Nói rồi tranh thủ rời đi.
Trong phòng chỉ còn tiếng hoạt động của máy móc hòa cùng tiếng khóc nhói lòng của cô gái.
Hà Tiểu Vãn ngồi xuống ghế, ở bên mép giường nhẹ nhàng đặt tay mình lên mu bàn tay anh.
Hai mảnh băng trắng xếp chồng lên nhau, bàn tay cô giờ đây chỉ thấy được mười đầu móng tay sạch sẽ, hồng hào.
Nhưng hình dáng bàn tay của người đàn ông đã bị mảnh băng trắng nuốt chửng từ lâu rồi.
Nhớ lại những lần anh nắm lấy tay cô, vậy mà hiện tại dù cô có chủ động chạm vào nó, cũng chẳng thể khiến nó một lần nữa mãnh liệt đáp lại cô.
"Đại An..." Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Cố An Tước.
"Anh tỉnh lại nhìn em một chút...!được không?"
"Để em kể cho anh nghe nhé..
rằng em đã chơi đùa với thú hoang như thế nào..."
...
Phong Hi sang bên đường, cố gắng cách xa khu vực đi lại của bệnh nhân phục hồi rồi mới dừng lại hút thuốc.
Dáng người cao ráo của cô gái tựa vào thân xe, động tác nhàn nhã châm lửa, khói thuốc vấn vít năm ngón tay, lóe thành tia lửa vụn hiện ra trước mắt.
Động tác ngửa cổ ra sau phác họa cái cổ trắng ngần cong cong đầy mị hoặc, Phong Hi đưa tay xoa gáy, lúc này mới cảm thấy toàn thân đỡ nhức mỏi hơn một chút.
Hành động cuồng dã này lại vô tình lọt vào mắt xanh của ai đó.
Qua vài phút, Phong Hi vừa khoan khoái mở mắt ra lần nữa đã nhìn thấy có người đứng cách đó không xa.
Cô nheo mắt thích nghi, phát hiện người đàn ông này có chút quen mắt.
Anh ta rất có ý tứ, lúc này mới mở miệng làm phiền.
"Cô Phong, ngài Thị trưởng muốn gặp cô."
Ồ, nhớ rồi, thân cận của Hà Cảnh Minh.
"Sao thế?" Phong Hi không nghĩ ra lý do để thân cận của anh mời mọc cô một cách cung kính thế này.
Hắn đương nhiên không dám nhiều lời, trực tiếp nghiêng người làm động tác mời làm cô không thể từ chối.
"Ngài ấy đang đợi cô ở bên kia."
Phong Hi bất đắc dĩ đi theo.
Vòng một vòng qua đài phun trước trước sảnh bệnh viện mới đến nơi.
Nói gì thì nói, cô vẫn không dám tùy tiện hành xử với người đàn ông này một cách thoải mái như với Hà Tiểu Vãn được.
Hà Cảnh Minh nhìn qua cửa kính xe, nhận ra dáng vẻ ngập ngừng của cô.
"Bên ngoài không tiện nói chuyện."
Phong Hi bĩu môi, cảm thấy trời cũng khá nóng mới chịu thỏa hiệp ngồi vào khoang ghế sau.
Thân cận lập tức mở cửa xe.
Hình như đây là người phụ nữ đầu tiên ngoài Hà tiểu thư ra có thể ngồi cùng một xe với Thị trưởng Hà.
À không đúng, trước đó hình như có rồi...!đại tiểu thư của Hoắc gia thì phải.
"Ngài Thị trưởng vẫn chưa quay về sao?" Phong Hi ngồi vào trong thì lập tức đổi thành dáng ngồi thẳng lưng tiêu chuẩn.
"Là vì sợ cô Hà sẽ gặp chuyện à?"
Cô không thể nhìn thẳng về phía Hà Cảnh Minh nên không thể quan sát biểu hiện trên mặt anh, chỉ có thể cố gắng thoải mái giả vờ ghé tai trò chuyện.
"Cô ở đây rồi, tôi yên tâm."
"..." Phong Hi thừa nhận cảm xúc của bản thân thay đổi có chút bất thường, nghe câu này từ miệng Hà Cảnh Minh liền không kìm được sự kinh ngạc quay mặt sang nhìn anh.
"Lần đầu tiên nghe ngài Thị trưởng đánh giá tôi tốt như vậy đấy..."
Cũng là lần đầu tiên nhìn anh ở khoảng cách gần thế này...
Mày rậm, môi mỏng, sống mũi cao, đôi mắt hẹp dài nhưng lại sâu như đáy vực.
Hại cô chút nữa nhìn như thể bị hút vào trong.
Tiếng cười nhạt của Hà Cảnh Minh vang lên bên tai lôi kéo tâm trí hỗn loạn của Phong Hi về thực tại.
"Thích được khen thế à?"
Phong Hi rụt cổ lại, đảo mắt nhìn về phía trước, lại phát hiện trong gương chiếu hậu, hai người vẫn có thể đối mắt nhau.
Cô gái nuốt nước bọt.
"Đương nhiên rồi...!tôi chỉ là một tài xế quèn...!sự công nhận của ngài Thị trưởng đương nhiên quý giá..."
Hà Cảnh Minh thu lại ánh mắt, không nhìn chằm chằm vào gò má ửng hồng của Phong Hi nữa.
"Trong nhà còn có anh chị em ruột thịt không?"
Phong Hi cũng nhanh chóng cụp mắt, cuộn chặt nắm tay.
Nghe câu hỏi đường đột của anh thì chốc lát như bừng tỉnh.
Vẫn muốn thăm dò cô à?
Phong Hi khẽ cười, lần này lại quang minh chính đại nhìn thẳng Hà Cảnh Minh.
"Chẳng phải trước kia ngài nói không yên tâm về tôi nên đã điều tra rồi sao?" Trong lòng Phong Hi càng thêm đề phòng.
"Hay là tôi được liệt vào danh sách đen rồi...!nên ngài tìm không ra?"
Hà Cảnh Minh nâng mắt.
Đúng là anh đã tra hết về cô một lượt, nhưng đều không phải kết quả mà anh muốn.
"Không tiện nói à?"
Phong Hi chần chừ một lúc, thẳng thắn đáp.
"Không có.".