Mấy ngày sau, lúc Hà Tiểu Vãn vừa xuống sân bay quốc tế Nam Dương thì Dư Sênh gọi điện thoại tới.
"Có chuyện gì thế?"
"Tiểu Vãn." Tiếng động bên kia vô cùng lớn nhưng tuyệt nhiên không lấn át được giọng nói hốt hoảng của Dư Sênh.
"Cậu đang ở đâu thế? Có thể giúp mình nói với Cố An Tước nhẹ tay với Tống Dịch một chút được không?"
"Sênh Sênh, cậu bình tĩnh nói chuyện.
Mình nghe không hiểu."
Cố An Tước nhẹ tay với Tống Dịch? Nhẹ tay chuyện gì?
Dư Sênh nuốt khan, cô còn nghe thấy tiếng cô ấy giục tài xế lái xe nhanh một chút.
"Chuyến bay của Tống Dịch sáng nay phát hiện có tàng trữ vũ khí, mình không rõ lý do, nhưng anh ấy bị triệu tập đi rồi.
Nghe nói Cố An Tước cũng đã đến đó, cậu bảo ngài ấy nói giúp vài câu có được không?"
Phong Hi cũng đã giúp cô làm xong thủ tục, mắt thấy bóng dáng cô ấy đang xen qua đám đông bước về phía này, Hà Tiểu Vãn trấn an Dư Sênh rồi cúp máy.
"Được, Sênh Sênh, cậu đến đó trước, mình vừa xuống máy bay, ba mươi phút nữa gặp."
...
Dư Sênh vừa đến Cục Hàng không, vốn dĩ muốn vội vã xông vào thì bị bảo an chặn lại.
"Xin lỗi, người không mang phận sự, không được tùy tiện ra vào."
Dư Sênh đã lo lắng đến mức đứng ngồi không yên rồi, vậy mà lại gặp tình cảnh này.
Nếu Hà Tiểu Vãn có mặt ở đây thì tốt, danh tiếng đủ lớn, có thể ra vào những nơi như này mà không gặp bất cứ trở ngại nào.
Nhưng Hà Tiểu Vãn nói ba mươi phút nữa mới đến nơi, cô thì lại nóng lòng không thể ngồi yên một chỗ.
Chưa bao giờ cô thấy căm ghét cái thân phận nhỏ bé của mình như lúc này, đến cửa cũng không đủ tư cách bước qua!
"Đồng chí à, tôi muốn vào gặp người nhà.
Anh ấy đang gặp chuyện..."
"Người nhà? Người nhà của cô là ai? Đây cũng không phải đồn cảnh sát mà muốn chuộc người, cô về đi."
"Tôi..." Dư Sênh cắn răng, khí thế chỉ khi ở trước mặt Tống Dịch mới có tác dụng bây giờ lại trở thành vũ khí hèn mọn không sử dụng được.
"Tôi muốn gặp cơ trưởng Tống."
Bảo an đảo mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, vẻ mặt hoài nghi.
"Cô ấy à? Cô là gì của anh ấy?"
"Bạn ..." Dư Sênh suýt nữa phun ra hai chữ "Bạn gái".
"Bạn thân! Tôi là bạn thân, là trí cốt của anh ấy, bây giờ anh ấy gặp nạn, tôi không giúp được gì nhưng ít ra cũng an ủi được anh ấy."
Bảo an nghe cô nói khoác, nét mặt càng thêm hoài nghi.
"Cô Dư?"
Dư Sênh còn đang hết nước hết cái khuyên nhủ bảo vệ, chợt nghe thấy phía sau có người gọi mình, cô quay đầu lại.
"Thứ trưởng Hạ?" Gương mặt Dư Sênh như nhìn thấy cứu tinh.
"Anh đến thật đúng lúc, bọn họ không cho tôi vào."
Hạ Kiều không nhìn bảo an, chỉ nói một câu.
"Đi theo tôi."
...
Cửa phòng bị đẩy ra, Tống Dịch nghe thấy tiếng bước chân cũng không thèm ngẩng đầu nhìn xem là ai vào.
Cứ cúi gằm mặt xuống, tâm tư chỉ nghĩ đến việc nếu bên trên hạ lệnh cấm, đừng nói đến việc đi tìm Dư Sênh, nói không chừng ra khỏi đây còn khó.
"Tống Dịch." Hạ Kiều gọi một tiếng nhưng người đàn ông kia vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, còn không thèm quan tâm bản thân đang rơi vào tình cảnh gì, hồn phách bay đến đâu cũng không biết nữa.
Dư Sênh không dám tiến lại gần, chỉ đứng đó cách anh vài bước chân mà quan sát.
Mới một ngày một đêm không gặp, người anh gầy rộc hẳn đi, ngay cả sườn mặt cũng như bị gọt mất một đường.
"A Dịch..." Dư Sênh cất giọng khe khẽ, nhưng lúc giọng nói phát ra khỏi cổ họng, thanh âm thậm chí còn không đuổi được một con ruồi.
Cô chậm rãi nhích đến gần, khẽ vươn tay ra, lúc gần chạm đến gò má anh lại sợ hãi rụt tay về.
Kết quả bàn tay bị nắm lấy, ngay sau đó cả người bị kéo lại, ép cô ngồi hẳn lên đùi Tống Dịch.
Người đàn ông lúc này mới chịu ngẩng mặt lên.
Thật may mắn khi anh lấy lại tỉnh táo một lần nữa, người trước mắt thật sự là Dư Sênh.
"Sênh Sênh, tiên sư nhà em..." Giọng anh khàn khàn, hơi thở nóng rực phả vào hõm cổ Dư Sênh, vòng tay anh siết chặt lấy cô không rời.
Cô sững người.
Một lúc sau mới phát giác hai người vẫn đang ở trong văn phòng, vội lấy tay đẩy anh ra.
Tống Dịch nhìn thấu ý đồ của cô.
Dường như cả người đều lấy lại năng lượng, đến lực đạo siết cổ tay cô cũng chặt hơn.
"Sênh Sênh, đừng hòng, nếu đã quay về thì đừng hòng bỏ chạy lần nữa!"
Dư Sênh không phản kháng nữa, chỉ nhỏ giọng nhắc nhở.
"Tống Dịch, có người nhìn."
"..."
Người đàn ông không nhúc nhích, cứ như vậy cứng người ôm chặt cô.
Dư Sênh hết cách, quay đầu phát hiện Hạ Kiều vẫn ở trong phòng.
Chỉ là anh ấy không lên tiếng, từ đâu đến cuối chỉ xem tài liệu, coi họ như bù nhìn.
"Thứ trưởng Hạ, bên trên nói thế nào?"
Hạ Kiều vẫn không ngẩng đầu nhìn, chậm rãi trả lời.
"Vẫn đang chờ quyết định.
Dù sao chuyến bay lần này cũng là do cậu ấy phụ trách.
Trong đó còn có người của Lãnh sự quán, thân là cơ trưởng mà không phát hiện có hàng quốc cấm trên máy bay, kiểu gì cũng bị phạt."
Dư Sênh cảm thấy da đầu tê dại.
"Nặng nhẹ thế nào?"
"Nhẹ thì viết bản kiểm điểm, sau đó tước quyền bay một thời gian.
Nặng thì cắt chức, ngồi tù."
...
Lúc Hà Tiểu Vãn đến nơi, vừa khéo nhìn thấy Hạ Kiều đang chuẩn bị trèo lên xe đi đâu đó.
Chiếc BMW đỗ bên ngoài trụ sở, cô vừa nhìn là biết xe của Cố An Tước.
Chỉ tiếc là không thấy bóng dáng chủ nhân của chiếc xe đó đâu.
"Anh Hạ, đợi một chút."
Hạ Kiều dừng bước, khẽ quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, nét mặt hơi ngạc nhiên.
"Sao em lại đến đây thế?"
"Dư Sênh nhờ em chuyện của Tống Dịch nên mới đến đây."
"À..." Hạ Kiều chợt nhớ ra.
"Bọn họ gặp nhau rồi, đang ở văn phòng, tạm thời không có chuyện gì cả, em có thể về rồi."
Hà Tiểu Vãn khẽ gật đầu, trong lòng cũng bớt vài phần lo lắng.
Nhưng khi nhìn thấy Hạ Kiều chuẩn bị bước lên xe, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại mở miệng hỏi.
"Vậy còn Cố An Tước đâu?"
Hạ Kiều nhìn cô không nói.
Hà Tiểu Vãn đã đến đây, còn chủ động hỏi thăm hắn, người nào đó mà biết chuyện có khi sẽ tức tốc chạy xe đến đây ngay.
Thấy anh không có ý định trả lời, Hà Tiểu Vãn hỏi lại lần nữa.
"Xảy ra chuyện gì à?"
"Cậu ấy đang bận, để anh nói với lão Cố gọi điện cho em sau."
"Đưa em đi cùng được không?"
...
"Thân là Thị trưởng, anh có biết chuyện vũ khí được chuyển vào Nam Dương qua đường thủy không?"
Trong căn phòng rộng lớn chỉ có vài thứ đồ đơn giản bài trí.
Hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, Cố An Tước lạnh lùng lên tiếng, nhìn sắc mặt tái nhợt của Hà Cảnh Minh, xem ra độc đã bắt đầu phát tác rồi.
Anh tiếp tục hỏi.
"Nếu hôm nay số vũ khí đó thành công vượt biên giới, anh có biết người nhận là ai không?"
Hà Cảnh Minh chống đỡ cơ thể bằng tay vào mép bàn, ngước mắt lên, giọng đứt quãng.
"Chẳng phải...!bây giờ...!đều ở chỗ cậu sao? Tổ chức Garbi của cậu..."
Cố An Tước nhếch môi, đứng dậy đi đến lô vũ khí.
Tùy ý nhấc một khẩu súng lục nhập khẩu.
"Chỗ tôi không thiếu thứ này.
Quan trọng là ở cậu, rõ ràng muốn nhúng tay vào chuyện này, nối giáo cho giặc." Báng súng lạnh ngắt trong tay, Cố An Tước miết nhẹ, rõ ràng chỉ là một hành động bình thường, nhưng nhìn vào đều khiến người ta dấy lên cảm giác nguy hiểm.
"Huống hồ cậu biết Tống gia từ trước đến nay không dính đến hắc đạo, bây giờ Tống Dịch bị liên lụy, chẳng phải cậu ở bên kia giật dây à?"
Hà Cảnh Minh cắn môi giữ tỉnh táo, kiềm chế cơn đau nhức như ngàn vạn con kiến cắn xé.
"Không hổ là ngài Bộ trưởng, thuyết âm mưu đặc sắc lắm..."
Cùng lúc này, bên ngoài cửa, Hạ Kiều càng muốn chuyển sự chú ý của Hà Tiểu Vãn lên việc khác thì cô lại càng tò mò.
"Cũng không phải phòng tắm công cộng toàn là đàn ông.
Sao anh lại không cho tôi vào?"
Hạ Kiều: "..."
"Đám đàn ông các người toàn thích làm trò lén lút.
Tránh ra!" Lời vừa dứt, Hà Tiểu Vãn liền nhân lúc Hạ Kiều không chú ý mà đẩy cửa ra.
Khoảnh khắc Hà Tiểu Vãn nhìn rõ khung cảnh trong căn phòng.
Cô ngửi được mùi thuốc súng, cũng ngửi được mùi...!máu tanh!
Khụ!
Cách đó không xa, Cố An Tước tay cầm súng, dáng hình cao ngất thẳng tắp như núi Thái Sơn.
Còn Hà Cảnh Minh lại ngã khuỵu dưới nền đất, trong miệng phun ra một ngụm máu.
"Anh Hai!"
Hà Tiểu Vãn vội lao đến đỡ lấy Hà Cảnh Minh, sắc mặt người đàn ông tái mét.
Cũng không phải mất máu do bị bắn.
"Hà Cảnh Minh, anh mở mắt ra!"
Nghe tiếng hét đau lòng của cô, ngón tay siết lấy họng súng càng chặt, anh đứng đó, lạnh lùng buông mấy chữ.
"Cậu ta trúng độc."
Hà Tiểu Vãn trừng mắt nhìn anh.
"Là anh làm?"
"Cậu ta tự làm tự chịu, không liên quan đến tôi."
"Cầm thú!" Hà Tiểu Vãn dìu Hà Cảnh Minh đứng dậy, chỉ hận không thể bóp chết người đàn ông máu lạnh kia.
"Em đứng lại!" Cố An Tước như gầm lên, kết quả đổi lấy ánh mắt căm hận của cô, giọng anh dịu lại.
"Nếu cậu ta chuyển động, độc sẽ phân tán."
"Vậy mà anh còn không cho người lấy thuốc giải, còn giữ anh ấy ở lại đây tra khảo?" Cô thật sự không hiểu người đàn ông này nghĩ gì.
"Nếu độc thật sự phát tác, ngay cả mở miệng cậu ta cũng không có cơ hội."
"..."
Hà Tiểu Vãn không muốn ở lại đôi co.
Dù sao cũng phải đưa người đi, cô dìu Hà Cảnh Minh đến cửa một cách chậm rãi, cô không rõ là loại độc gì, mạnh đến mức nào, chỉ cảm nhận thân nhiệt anh càng lúc càng thấp.
Còn chưa đi được bao xa, thân hình cao lớn của Cố An Tước đã chặn trước cửa, không hề có ý định nhường đường.
"Dù hôm nay anh có nổ súng, tôi cũng phải đưa người rời khỏi đây." Ánh mắt Hà Tiểu Vãn quật cường.
Cố An Tước đương nhiên sẽ không có ý định dùng súng trên người Hà Cảnh Minh chứ đừng nói là Tiểu Vãn.
Chỉ thấy anh vung tay, ném khẩu súng ra xa.
Sau đó lại áng binh bất động.
"Người của tôi sắp tới, đợi đến lúc đó cậu ta sẽ được chữa trị."
Hà Tiểu Vãn không nghe anh giải thích, cô nhìn chằm chằm vào khẩu súng đen ngòm cách đó không xa, tia sáng trong mắt tối đi.
Cạch!
Tiếng đạn lên nòng lạnh lẽo đến gai người.
Người đàn ông vững vàng đối diện trước họng súng đen ngòm, anh vẫn không nhúc nhích.
Hà Tiểu Vãn nghiến răng, ngón tay đã chạm đến cò súng, chỉ cần cô khẽ dùng lực một chút, viên đạn này sẽ lao về phía trước, ghim thẳng vào ngực anh.
"Cố An Tước, anh cho rằng tôi không nỡ nổ súng sao?".