Vạn Khiêm chẳng hiểu mô tê gì, bị Trường Thanh kéo sang phòng đông nhỏ.

Cô bảo Vạn Đại:- Anh cả em hỏi gì, em trả lời nhé.

Mỗi câu đúng chị cho 1 đồng tiền.- Hả?Vạn Đại tròn mắt, Vạn Khiêm cầm sách lên.

Trường Thanh móc tiền trong túi ra xoa vào nhau, lùi về phía cửa.Người lớn bên kia thấy ồn ào kéo nhau ra xem, đứng nép nép bên ngoài.

Vạn Đại quay lưng lại cửa không biết, mắt thấy cứ nói đúng thì có tiền, háo hức chờ Vạn Khiêm hỏi.Vạn Khiêm cầm ngay quyển khó nhất trong mấy quyển “Tân Khởi” mà Lan Hạ mua cho Lan Bảo lên hỏi.

Lan Hạ mua lại sách cũ, thiếu mấy quyển.Hơn 100 câu, Vạn Đại trả lời không sai nửa chữ.Trường Thanh mừng như điên, trút hết túi tiền ra trước mặt Vạn Đại, còn những người khác sửng sốt.

Cô hưng phấn lẩm bẩm:- Tốt rồi, tốt rồi.

Sang xuân lập tức lên thị trấn đi học.

Hai năm nữa thi Khởi chắc chắn đỗ.

Tốt rồi… Hay quá.Vạn Đại thấy nhiều tiền quá, vừa cười vừa lo:- Chị dâu… Học phí đắt lắm.- Ha ha, em không phải lo chuyện đó.

Chị kham được.

Nếu mà Vạn Hòa cũng học tốt, hai đứa cùng đi học chị nuôi.Cô phi ra ngoài, cầm tiền tới nhà trưởng thôn mua lại bộ Thượng Khởi mà con trai ông học xong đã xếp vào một xó.

Trưởng thôn lập tức bán.Học cấp ba xong rồi, thi đại học có đỗ hay không còn phải xem đầu óc thế nào.

Trường Tuấn, Trường Căn hai thằng giá áo túi cơm.

Bà cho chúng mày xem thế nào mới là học bá.Trường Thanh khí thế bừng bừng đạp tuyết vác sách về nhà.

Cô về tới nơi, bỏ 15 cuốn sách xuống phòng tây nhỏ rồi mà cả nhà vẫn đang xúm xít bên phòng đông nhỏ, chưa hết sững sờ.Trường Thanh khua mọi người đi nấu cơm tối, gọi Vạn Đại sang phòng đông nhỏ cho sách.

Vạn Đại a lên một tiếng, vồ lấy đống sách, rút quyển đầu tiên ra phi lên giường xem không biết trời trăng đất sao gì nữa.

Trường Thanh cười cười, đi ra ngoài.

Trẻ con là vậy.Thiên tài thường lập dị.Bữa tối diễn ra tưng bừng.

Bếp nhà trưởng thôn vốn rất rộng bởi vì trước kia nhà ông ấy đông người, hiện tại mang bàn sang kê thêm một chiếc nữa vẫn được.

Trường Quang nhìn nhìn mọi người, nói với Trường Thanh:- Mai ăn trong phòng đông lớn của anh một bàn đàn ông.

Phòng bếp để trẻ con và phụ nữ đi.

Nếu cả nhà mình sang đây, ngồi trong bếp không đủ.- Được.Trường Thanh đồng ý ngay bởi vì cô không muốn người khác nhòm ngó phòng ốc của mình.

Người nhà họ Vạn nhìn bàn đồ ăn mà kinh ngạc, nhất là hai đứa trẻ.

Chúng đã sắp chảy cả nước dãi ra rồi.Lan Hạ rất hiểu chuyện, hoặc cũng có thể nhìn thấy Trường Thanh quý người nhà họ Vạn nên không dám mua sơ sài.

Có thịt xào hành tây, canh xương sườn dưa chua, thịt kho, cá kho, trứng gà xào mướp đắng khô.

Món nào cũng nhiều chứ không lèo tèo vài miếng cho có.Trường Quang rót rượu cho mấy người đàn ông, trong đó có cả Vạn Khiêm.Vạn Khiêm liếc Trường Thanh, không thấy cô ý kiến gì thì cầm rượu lên uống.Vẫn là Trường Quang và Vạn Cường nói chuyện mùa màng cấy gặt.

Bọn trẻ thì ăn uống hăng say, không rảnh miệng nói chuyện.

Điền Tuyết đầu tiên khách sáo, gắp sơ sài.

Sau đó khi bọn trẻ ăn no hết rồi, thấy đồ ăn còn nhiều bà mới ăn uống nhiệt tình một chút.Lan Hạ nhìn thấy, sửng sốt.Ở nhà đẻ, Lan Hạ sống với mẹ kế từ nhỏ, mụ ta phàm ăn tục uống, miếng ngon đều gắp cho mình trước rồi tới hai đứa con trai.

Hai đứa đó cũng như hai con heo.

Bao nhiêu đầu thừa đuôi thẹo còn lại mẹ con nhà kia không thèm ăn, chị em Lan Hạ mới được ăn.

Về nhà chồng, Mục Hành không nói nhưng lườm.

Ai chẳng phải nhường bà miếng ngon, Lan Hạ là con dâu phải nhường con trai con gái bà.Điền Tuyết ăn uống kiểu này nhiều đồ ăn thì không sao, giả như ít đồ ăn, bọn trẻ ăn no xong chẳng phải bà không còn gì để gắp sao?Trường Thanh uống vài chén liền dừng.

Liếc mắt sang bàn bên đó cũng thấy sơ sơ tình hình.

Cô nhếch mép cười..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play