Trường Thanh rót trà cho cậu, đẩy tới trước mặt.
Cô sẽ từ từ vạch rõ ranh giới trong đầu Vạn Khiêm về cái gọi là nhà chúng ta và nhà anh cả.
Mặc dù Vạn Khiêm lúc mới chuyển tới đây có khái niệm rất rõ ràng, nhưng ở chung lâu, thân thiết hơn, không chừng cậu chẳng còn giữ kẽ nữa.Vạn Khiêm bưng trà lên thổi nguội, nhấm nháp.Trường Thanh thì không vấn đề gì, Vạn Khiêm từ nhỏ tới lớn không có trà để uống, uống vào đêm liền mất ngủ.
Cậu cứ nằm nhìn trừng trừng lên nóc nhà tối đen, tỉnh như sáo.Nửa đêm, Trường Thanh theo thói quen sờ gối ôm, kéo vào ngực.
Vạn Khiêm nín thở kêu không dám kêu, động không dám động, sợ làm cô tỉnh.Bình thường cậu ngủ say Trường Thanh cũng ngủ say mới quay sang ôm.
Sáng ra cô thường tỉnh trước, rút tay về trước khi Vạn Khiêm tỉnh.
Ban ngày làm việc mệt, ban đêm ngủ say, dù nửa đêm có lơ mơ tỉnh lại đi vệ sinh cũng không kích động như hiện tại.Bị Trường Thanh xinh đẹp ngực nở eo thon, thơm thơm mềm mềm ôm vào ngực, thân thể ấm nóng dán sát, Vạn Khiêm căng thẳng, tim đập thình thịch.
Đã không ngủ được, hiện tại càng tỉnh như sáo.
Cậu cứ nằm như vậy đến gần sáng thì thiếp đi vì mệt.Trường Thanh nửa đêm có thức vài lần, chỉ kéo người vào lòng ôm chặt cho ấm, không hề buông ra.
Cô cũng biết thói ôm gối từ nhỏ không thể sửa của mình, ôm Vạn Khiêm nhiều thành quen.
Hiện tại cô gần như không bài xích gì.
Tuy nhiên, mỗi lần cô kéo, Vạn Khiêm lại nín thở.
Sáng dậy cô mới nghĩ ra cậu bé bởi vì uống nước trà, đêm qua chắc không ngủ được.
Trường Thanh lén lút bò dậy, vén chăn để cho Vạn Khiêm ngủ tiếp.Lan Hạ dậy sớm nấu cháo ăn xong, vui vẻ đi về nhà mẹ đẻ ở thôn Chấn Hằng.Trường Thanh cùng Trường Quang loanh quanh ở nhà buộc lại gùi lớn để mai bẻ ngô xong thì xếp vào gùi cõng về.Ruộng bạc màu nhà họ bờ đê rất nhỏ, xe trâu không thể vào được.
Nhà họ có hai cái gùi lớn, một cái đòn gánh, ngày mai đều phải mang ra dùng.
Trường Thanh căm ghét đòn gánh, ôm cái gùi của mình vá chằng vá đụp, sợ ngày mai gùi nặng nó bục ra thì toi.
Bảo cô gánh thóc gánh ngô chẳng thà bảo cô kéo xe trâu để con trâu nó nghỉ còn hơn.Lan Hạ đi được một lát thì Trường Căn xồng xộc chạy vào sân, trên vai vẫn còn đeo tay nải.
Rõ ràng là từ thị trấn chạy thẳng về đây, chưa về qua nhà.
Nhìn thấy cô và Trường Quang đang ngồi ở đầu hè, Trường Căn chỉ vào mặt cô, quát lên:- Trường Thanh, chị được lắm.
Dám lừa cả nhà…Trường Căn mới 15 tuổi, người nhỏ con giống Mục Hành, da trắng mắt to.
Trong nhà, Trường Thanh dễ nhìn nhất rồi tới Trường Căn.
Thằng em hỗn láo này từ nhỏ không phải làm việc, tay như con gái, mình hạc xương mai.
Trường Thanh bực mình cười nhạt:- Lừa cái gì?- Anh tư đã nhờ người hỏi thăm.
Sòng bạc trên thị trấn nói không có con nợ nào tên là Trường Thanh người thôn Chấn Đinh cả.
Là chị muốn phân gia nên lừa cha mẹ, lừa cả nhà…Trường Thanh đứng dậy, bước tới trước mặt Trường Căn:- Tao muốn phân gia? Tao muốn phân gia lúc nào? Trường Tuấn nói với mày như thế? Chúng mày học hành cái kiểu gì mà mặc trường bào đội khăn xếp qua lại sòng bạc? Chúng mày rảnh quá nhỉ.
Kỳ thi vừa rồi mày xếp thứ mấy? Trường Tuấn còn định thi Khởi nữa hay không? Nếu bị quan binh bắt được ra vào sòng bạc sẽ cấm thi vĩnh viễn.
Chúng mày có biết không?Trường Căn đang sừng sừng sộ sộ, nghe tới đó thì mặt đỏ bừng lên rồi trắng bệch đi trong chớp mắt.
Nó lấy hơi, tiếp tục quát:- Ai… ai nói bọn tôi ra vào sòng bạc.
Đây là Trường Tuấn nhờ người hỏi thăm.
Chị không hề nợ tiền.
Nói dối.Trường Thanh bật cười:- Tao nói dối? Tao nói dối để cha mẹ đuổi tao ra khỏi nhà hả? Tao nói dối để làng trên xóm dưới cười vào mặt tao? Tao không hề nói.
Là người ta tới nhà họ Vạn tìm.
Vạn Cường chạy tới nhà hỏi thăm, cha mẹ mới biết được.
Tao cần gì phải nói dối?- Là bởi vì chị không muốn đưa tiền cho bọn tôi ăn học.
– Trường Căn gân cổ cãi.Trường Thanh quát lại:- Từ trước tới nay tao chẳng đưa đồng nào.
Có phải bây giờ tao mới vậy đâu.
Bao năm mày đi học đều là tiền của anh cả và cha mẹ.
Tao không hề thí nửa xu.
Tao chẳng có cái nghĩa vụ đó.
Cũng không ai bắt ép được tao.- Trường Thanh, chị đúng là nông cạn.
Sau này tôi đỗ đạt ra làm quan, đừng hòng tới cửa..