Trường Thanh mỉm cười, cất bạc vào gùi, nhét ngân phiếu vào ngực:- Cảm ơn quản sự chiếu cố.Lão quản sự lập tức toét miệng cười.
Tiểu thiếu gia vẫn đang chơi với ba con thỏ, kêu lên:- Ể, chị không thấy tiền thỏ à?- Tặng cậu đó.Trường Thanh vẫy tay.
Cậu nhóc ngạc nhiên, hớn hở, vẫy tay chào lại:- Cảm ơn nha.
Đi cẩn thận.Trường Thanh cầm thỏi bạc 20 lượng đi đổi thành bạc vụn, bỏ ba lượng ra đeo bên hông, số còn lại cất đi.
Cô không mua gì, không la cà, đi thẳng ra cổng thành chờ xe.Quyết định thật sáng suốt.Cô vừa đứng được một lát thì xe ngựa của Phạm Hùng lộc cộc chạy ra.
Không còn rau dưa, con ngựa chạy cũng nhẹ nhàng, thanh thoát.
Thấy cô tay không còn lồng thỏ, Phạm Hùng và Khả Man cười cợt đon đả:- Sao rồi?- Bán thỏ rồi hả?Trường Thanh toét miệng cười lại, nhảy lên xe:- Bán rồi.
Được 3 lượng.Phạm Hùng rú lên:- 3 lượng? Cướp à? Bán ở đâu, bán cho ai?Khả Man trợn tròn mắt:- Cô cứ nói đùa.
Thỏ trong thành bán được 600 đồng 1 con là khá rồi.
Dạo nọ anh thấy người ta bán.Trường Thanh mở túi vải bên hông, chìa ba lượng bạc ra cho hai người kia xem, bốc phét:- Tôi đang tìm quán bán hương liệu tên khó đọc thì một tiểu thiếu gia chạy tới hỏi mua thỏ.
Tôi có biết giá trong thành đâu, nghĩ cậu ấy hỏi chơi nên nói bừa là có người đặt trước giá 1 lượng một con rồi.
Thỏ này là thỏ núi, rất khó bắt.
Ai dè đứa nhóc con con ấy rút ngay bạc ra trả, sai gia nhân xách thỏ đi.
Thế là xong.Hai người kia mắt chữ a mồm chữ o.
Phạm Hùng hau háu nhìn túi đựng bạc bên hông Trường Thanh, thiếu điều chảy cả nước dãi ra ngoài.
Khả Man thì trầm trồ hồi lâu.Nguyên chủ vốn dĩ là con bạc khét tiếng giỏi võ, động thủ không động khẩu, ngứa mắt là đánh người rất dã man, không dây vào nổi.
Phạm Hùng kia chỉ là gian thương, thấy cô kiếm được tiền cũng thèm thuồng nhìn nhìn một hồi chứ thực sự không dám làm gì.
Khả Man xuất thân nông dân chân chất, lại chơi cùng Trường Quang, mừng cho Trường Thanh một hồi thật tâm rồi hăng say nói chuyện khác.Đã không còn mấy sọt rau chiếm chỗ, Trường Thanh để gùi sang một bên, nằm xuống đánh một giấc.
Ngân phiếu nằm trong ngực, số bạc lẻ còn lại ở trong gùi.
Cho nên cô ôm cái túi vải chỉ có 3 lượng bạc ngủ ngon lành.Đi chậm về nhanh.
Lúc đi có hàng, lúc về không có, xe nhẹ đi lại càng nhanh.
Chập tối xe ngựa đã về gần tới đầu làng.
Trường Thanh mua cho Khả Man và Phạm Hùng mỗi người nửa con vịt quay, lại mua một con mang về nhà.
Hai tên kia vui vẻ cảm ơn rối rít, cười không khép được miệng.Cô xuống ở đầu làng, đi bộ về đến nhà thì trời sập tối.Trường Quang đang đứng trước cổng, ngóng về phía con đường.
Thấy Trường Thanh về, anh ta vội vã hô vào nhà:- Cô hai về rồi.- Về rồi à?Lan Hạ đang thêu trong bếp, cho củi vào lò hâm nóng cơm canh.
Vạn Khiêm chạy ra cổng nhìn Trường Thanh rồi loẹt xoẹt chạy vào bếp múc nước nóng xách vào nhà tắm để sẵn cho cô pha tắm.Trường Quang hớn hở hỏi chuyện:- Cô về rồi.
Lên thành Cát Sài thế nào?Trường Thanh nhíu mày nhìn vẻ mặt tươi như hoa nở của anh cả, cộc cằn hỏi:- Có chuyện gì?Trường Quang lắc đầu xua tay:- Không có gì, không có gì.Trường Thanh nghi ngờ, vào phòng để gùi, cất ngân phiếu đi.
Quay ra ngoài đã thấy Vạn Khiêm đứng trước cửa, mặt tươi tắn:- Em về rồi.
Có nước nóng đấy, em tắm bây giờ hay ăn xong rồi tắm?Trường Thanh cộc cằn:- Tắm luôn.Vạn Khiêm nhanh nhẹn chạy vào nhà tắm pha nước.Tắm xong lập tức được ăn cơm.
Cơm canh đều đang nóng.
Con vịt nướng cô mang về cũng được bày ra bàn.
Ba người kia ngồi chờ cô vào mới ăn, mặt ai nấy tràn ngập ý cười.
Trường Thanh nhìn quanh bếp, thấy một bó củi to tướng để trong góc còn chưa kịp dỡ ra thì đoán được mọi chuyện.
Cô gắp thịt vịt nướng cho Vạn Khiêm và hỏi:- Chiều nay cha sang à?- Ừ.Vạn Khiêm miệng nhanh hơn não, gật đầu.
Gật xong không khí trở nên vi diệu.Trường Quang và Lan Hạ liếc nhau một cái, Trường Quang cười hiền hiền:- Cô hai, chiều nay ông thông gia sang.
Nghe nói chuyện nợ nần là do cô dặn ông ấy nói như thế.
Không có món nợ nào hết.
Bởi vì cô không muốn cung phụng hai thằng giá áo túi cơm kia nên nghĩ ra cách như vậy.Trường Thanh chép miệng, hạ đũa xuống:- Anh cả.
Nếu anh đã biết rồi em cũng nói luôn.
Em nghĩ ra cách đó không phải vì muốn ra khỏi nhà, chỉ là để Trường Tuấn và Trường Căn nhìn thấy mà bớt bòn tiền của cha mẹ.
Thật không ngờ, cha mẹ nghe lời Trường Tuấn, tống cổ em đi.
Em nghĩ nếu lôi anh theo, cha mẹ sẽ tiếc rẻ một lao động cường tráng mà đổi ý không phân gia.
Nhưng mà…Trường Quang bật cười thành tiếng.
Lan Hạ thốt lên:- Vậy là không nợ nần gì đúng không?- Không nợ.
Thế nhưng nếu muốn không mất tiền, vẫn phải nói là nợ.Trường Thanh nghiêm nghị nhìn lần lượt từng người.
Vạn Khiêm gật đầu lia lịa.- Được.
– Trường Quang cũng đồng ý.
– Anh chị cũng chẳng có chủ ý gì, nhờ chô mới được phân gia.
Cô bảo thế nào liền thế ấy đi..