Nửa đêm hơn mười một giờ Dương Sóc đi ra ngoài, điều hoà tổng của tầng chung cư cậu ở bị hư rồi, liên hệ với bên dịch vụ sửa chữa thì họ nói thiếu linh kiện nên ngày mai mới sửa được. Cậu dứt khoát mang theo quần áo để thay rồi quay trở lại bệnh viện, định bụng ngủ qua đêm ở phòng trực ban.
Mùa hè ở Đông Hải cũng nóng và ẩm ướt như ở Baltimore, cậu lại nhớ lúc mới chuyển đến sống chung cư không có điều hoà, cửa sổ thì rất nhỏ, chỉ có mình cậu với căn phòng ngột ngạt khiến cho đầu óc cũng bị trì trệ rất nhiều. Hồi đó Dương Sóc càng thích ở lại bệnh viện, bởi không chỉ có môi trường tốt nhiệt độ ổn định, mà đôi khi thiếu nhân lực còn có thể nhanh chóng chạy qua giúp đỡ, cơ hội học tập nhiều hơn hẳn những người khác.
Dương Sóc đi vào thang máy, nhấn tầng 17 dự định đến nơi sẽ đi ngủ liền, lại thấy nút tầng 18 cũng sáng, quay đầu sang thì thấy một cô bé đang nằm trên giường bệnh, y tá cấp cứu đang đẩy giường, cậu hỏi: "Chuyển đến khoa nhi à?"
"Vâng, lên cơn động kinh ghê quá phải đợi kiểm tra. Bác sĩ Dương, anh không trực ban sao?"
"Ờm, không trực ban, tôi có chút việc." Cậu thấy xấu hổ nếu nói ra ý định đến ké điều hoà, âm thầm hủy nút tầng 17 đi theo bệnh nhân đến nội nhi.
Nội nhi tối nay do phó chủ nhiệm Thang Lê trực ban. Chủ nhiệm Thang vốn là người mà đa số mọi người không muốn kết bạn, không phải do anh ta xấu tính mà bởi vì anh ta có một loại "may mắn" rất phi logic. Trong mấy lời đồn nói rằng, hầu như mỗi khoa của bệnh viện đều có một hai người sở hữu vận may như vậy, cứ mỗi lần đến phiên anh ta trực ban thì bệnh nhân lại cực kỳ đông, bận đến sấp mặt. Đây không phải mê tín cũng không liên quan đến huyền học, mà chính là thống kê học, lần nào cũng đúng. Quả như dự đoán, lúc thang máy mở ra Thang Lê và y tá Đổng Ninh Hương bận đến mức không thấy người đâu, may mà còn có thực tập sinh hỗ trợ, Dương Sóc tiến lên hỏi: "Chủ nhiệm Thang, cần tôi giúp không?"
"Hả? Sao bác sĩ Dương lại đến đây? Tốt quá tôi liên tục nhận ba ca bệnh mới rồi, bận quá trời, làm ơn giúp tôi tiếp bệnh nhân chút nha, mai mời cậu ăn cơm."
"Được, anh đi đi, tôi đến xem chỗ này."
Dương Sóc tiện thể tiếp nhận một ca, cậu gọi đến trạm y tá: "Tương Tương, chuyển bệnh nhân đến giường số 6 được không?"
"Được đó, anh chuyển ngay đi, vừa mới trải ga giường xong, tôi chuẩn bị thuốc trước rồi qua."
Dương Sóc dẫn bọn họ đến phòng bệnh, cô bé ngồi xuống giường, "Em tên là gì?"
"Liêu Tĩnh Nhất."
"Vậy Tĩnh Nhất bây giờ em thấy có chỗ nào không khoẻ không?"
"Anh bác sĩ, anh trai đang đánh ghi-ta bên cạnh anh là ai vậy? Đẹp trai quá đi."
Dương Sóc hơi ngẩn người: "Em nói sao?" Cậu ngước đầu lên nhìn về phía cha mẹ của Lưu Tĩnh Nhất, phát hiện bọn họ đang liếc nhìn nhau, bộ dạng như đang giấu giếm gì đó, "Tĩnh Nhất à em vừa mới nói gì?"
Giọng điệu và ánh mắt của cô bé đều rất chân thành, không hề giống đang đùa giỡn,"Chính là cái anh ôm ghi-ta đứng cạnh anh đó, các anh là anh em hả? Anh và anh ấy đều đẹp trai như nhau."
Từ lúc Dương Sóc hành nghề đến nay đây là lần đầu tiên cậu không nói nên lời, cậu nói đợi chút anh quay lại liền, sau đó ra hiệu cho ba Tĩnh Nhất ra ngoài với mình.
"Chúng tôi đến Đông Hải để du lịch. Kết quả thi cuối kỳ của Tĩnh Nhất không tệ, nên chúng tôi liền nói dẫn theo con bé đến đây chơi. Nó rất vui vẻ, nhưng có vẻ vui quá mức bình thường so với mấy đứa cùng độ tuổi. Con bé nói biển rất đẹp, có những đám mây nhiều màu, còn có người mặc trang phục của dân tộc thiểu số nhảy múa gì gì đó. Chúng tôi đều cho rằng con bé nhìn thấy ảo giác nhưng nó nói không phải, nó nói thật sự có người đang nhảy múa, nói gió ở đây đều có màu sắc, còn lấp lánh ánh sao, thật sự quá đẹp. Chúng tôi còn luôn khen ngợi trí tưởng tượng của con bé quá phong phú, kết quả tối nay ở khách sạn ăn cơm xong nó nói đau đầu với có hơi khó chịu, chúng tôi tưởng nó chơi nhiều nên đâm ra mệt, kết quả chưa đến một lúc sau nó ngã xuống bắt đầu co giật, chúng tôi rất lo sợ liền nhanh chóng gọi 120 đưa nó đến bệnh viện."
"Thế tình trạng xuất hiện ảo giác của cô bé đã được vài ngày rồi?"
"Không biết bắt đầu từ lúc nào, bởi vì có một lần con bé đến nhà bà nội vào cuối tuần. Sau đó con bé nói rằng nó đã chơi cùng một thằng bé khác trong khu nhà, nhưng bà nội nói rằng chỉ có mình nó, làm gì có thằng bé nào. Mẹ tôi hoảng sợ nghĩ rằng con bé đã nhìn thấy thứ gì đó không sạch sẽ. Có lẽ từ lúc đó đã bắt đầu rồi, bác sĩ, con tôi bị sao vậy, có thể chữa được không?"
"Hôm nay ở lại trước, cha mẹ bệnh nhân đến chỗ y tá đăng kí thông tin, ngày mai chúng ta làm kiểm tra tổng quát."
Dương Sóc khám xong ca bệnh này, bàn giao lại cho Thang Lê một chút, sau đó cậu đi xuống tầng lên giường nằm, thế nhưng Dương Sóc lại chẳng hề cảm thấy buồn ngủ chút nào. Cậu là một người học tây y, nghiên cứu về mạng sống con người theo các phương pháp khoa học, cực kỳ lí trí tin vào vô thần, lại vì một đứa trẻ nói bên cạnh mình có người ôm đàn ghi-ta mà mất ngủ.
Cái người ôm đàn ghi-ta đó liệu có phải là người cha đã mất của cậu không? Cậu cũng rất rất muốn nhìn thấy, mà mong ước kia đã được hai mươi mấy năm rồi.
Sáng sớm hôm sau Dương Sóc ở phòng trực ban, trông thấy Mục Chi Nam vừa mới đến: "Chủ nhiệm Mục, anh có tin trên thế gian này tồn tại ma quỷ không?"
"Hửm?" Anh đành phải dừng thay quần áo, "Cậu hỏi thật đó hả?"
"Vâng." Dương Sóc cảm thấy kiểu tính cách điềm tĩnh của Mục Chi Nam không chỉ vì tuổi tác và từng trải, mà còn vì những yếu tố khó giải thích, khiến người khác vô cớ muốn được nói chuyện, được nghe ý kiến của anh ta, cho dù đôi khi trái ngược với quan điểm của bản thân mình.
"Tôi tin rằng trình độ khoa học kỹ thuật trên trái đất còn đang phát triển, khoảng cách tới sự hoàn thiện còn rất xa, những hiện tượng khó giải thích nhất định có tồn tại, mà đến cuối cùng sẽ được khám phá và lý giải, có điều tôi không tin vào ma quỷ thần phật."
"Tại sao?"
"Bởi nếu thật sự ngẩng đầu ba thước có thần linh, thì trên đời sao lại tồn tại nhiều bất công như vậy." Mục Chi Nam thay đồ xong chuẩn bị đi kiểm tra phòng, anh liếc nhìn Dương Sóc, "Cậu không sao chứ, có chuyện gì à?"
"Có chút chuyện. Ấy quên đi, không quan trọng, chúng ta nói chuyện sau." Dương Sóc nhớ đến bệnh của bạn nhỏ giường số 6, mặc xong áo blouse rồi đi lên tầng.
Chứng động kinh thường do các bệnh về não gây ra, cậu yêu cầu làm một loạt kiểm tra, đồng thời dặn dò y tá đưa cô bé đi chụp MRI gấp. Kiểm tra phòng buổi sáng kết thúc chưa bao lâu, Dương Sóc đã có thể xem kết quả: Thùy chẩm não trái của Liêu Tĩnh Nhất có khối u. Cậu đưa cho Mục Chi Nam xem trước, Mục Chi Nam trả lời: Cần phải phẫu thuật, chuyển xuống dưới đi. Dương Sóc liền giải thích với cha mẹ cô bé, để họ đến chỗ y tá hoàn thành các thủ tục chuyển qua ngoại khoa.
Tối qua không làm sao ngủ ngon được, tâm trạng Dương Sóc bồn chồn không yên, buổi trưa nằm ở phòng trực ban cũng rất khó đi vào giấc ngủ. Cậu có thể cảm nhận được nhịp tim mình hơi nhanh, đập từng hồi từng hồi, giống như cơ thể này sắp lao đến nơi chiến trường, lại không biết kẻ địch đang ở đâu. Cậu không kiểm soát được nghĩ ngợi lung tung, nhìn sang Mục Chi Nam ở giường bên cạnh đang ngủ ngon lành cũng không dám lộn xộn, chỉ có thể nằm im lặng, tần suất tim đập càng lúc càng nhanh.
Hôm sau ngay khi gần tan làm Dương Sóc đi xuống dưới tầng, nghĩ đến hai ngày qua cậu không nhịn được vẫn muốn nói vài câu với đứa trẻ có thể nhìn thấy "anh trai đánh đàn ghi-ta".
"Chào Tĩnh Nhất nha, ngày mốt là phẫu thuật rồi, căng thẳng không?"
"Không căng thẳng, bác sĩ Mục nói em đến phòng phẫu thuật ngủ một giấc, tỉnh dậy là sẽ khoẻ lại."
"Woah vậy thì tốt quá, nè------" Cậu giả vờ nhìn quanh bốn phía hỏi, "Anh trai đánh ghi-ta còn ở đó không?"
Liêu Tĩnh Nhất cúi đầu, mím chặt môi cười: "Anh không cần phải chế nhạo em đâu."
Mà Dương Sóc làm vẻ mặt nghiêm túc: "Anh không có, thật đó, anh cảm thấy em như vậy rất lợi hại, anh rất muốn nhìn xem người anh trai kia trông như thế nào."
"Nhưng mẹ nói bởi vì trong não em mọc lên một khối u nhỏ, nên mới có thể thấy những thứ mà người khác không thấy được."
"Đúng là vậy, nhưng khối u kia không phải cũng rất ngầu sao? Em xem những bạn nhỏ khác mắc bệnh đều rất đau đớn khổ sở, còn em trừ việc nhìn thấy những thứ xinh đẹp ra cơ thể vẫn khá ổn đúng không nè. Đây là chuyện rất lợi hại mà, em đem cái này đi viết văn, anh dám đảm bảo sẽ không ai xuất sắc hơn em đâu."
Mục Chi Nam đứng một bên muốn á khẩu, quả thật không ai có thể so với Dương Sóc trong việc dỗ dành trẻ con.
Liêu Tĩnh Nhất rõ ràng đã bị thuyết phục: "Anh à anh tin em sao? Em nói với ba mẹ em thấy kì nghỉ hè này là kì nghỉ tuyệt vời nhất, bọn họ đều không tin."
"Anh tin em mà, nhưng ba mẹ càng tin là em bị bệnh hơn, quan điểm của anh và họ không giống nhau. Có điều anh thật sự rất muốn nghe về mấy thứ mà em có thể nhìn thấy."
"Những đám mây trên biển có nhiều màu sắc giống như là san hô dưới đáy biển, chúng lơ lửng trên bầu trời, còn có rất nhiều người dạy múa trên bãi biển, có khi nắm tay nhau, có khi xếp thành một hàng, bọn họ đều vô cùng vui vẻ. Còn có anh trai đánh đàn ghi-ta." Cô bé ngượng ngùng cúi đầu, hạ giọng xuống,"Anh ấy rất đẹp trai, còn đẹp trai hơn cả mấy ngôi sao trên tivi. Anh có muốn biết anh ấy trông như thế nào không?"
Dương Sóc gật đầu thật mạnh.
"Tóc anh ấy có hơi dài, nhưng không phải loại có thể tết bím, có hai ba sợi tóc rơi xuống che mắt. Đôi mắt của anh ấy to, có lúc cúi đầu nhìn cây đàn có lúc ngẩng đầu nhìn chúng ta. Anh ấy cười, hình như là đang hát, nhưng em chỉ có thể nhìn chứ không thể nghe thấy."
"Không nghe được à, tiếc nhỉ."
Tĩnh Nhất đột nhiên ngừng miêu tả, rất nghiêm túc hỏi: "Anh ơi có phải phẫu thuật xong em sẽ không thể nhìn thấy những ngôi sao đầy màu sắc và những người đó nữa không?"
Dương Sóc suy nghĩ một chút rồi nói: "Ừ, phẫu thuật xong em sẽ giống như trước kia."
"Thế thì...em thật sự tiếc nuối. Trước kia em luôn cảm thấy mọi thứ thật nhàm chán, sau đó mới từ từ cảm nhận được thế giới này càng lúc càng xinh đẹp, em thấy rất vui á, nhưng mà làm phẫu thuật xong thì đều không còn nữa."
"Không đâu Tĩnh Nhất, thế giới này còn rất nhiều điều thú vị, em yên tâm, khi em càng lớn sẽ phát hiện ra càng nhiều những điều tốt đẹp đang chờ em."
"Vì vậy thế giới sẽ trở nên tốt đẹp khi em lớn lên hả anh."
Liêu Tĩnh Nhất hỏi một câu mà Dương Sóc chẳng biết trả lời thế nào. Cậu quay đầu nhìn Mục Chi Nam-người đang đứng đằng sau trưng ra vẻ mặt,"Không phải chuyện của tôi, tôi không tham gia vào".
Mục Chi Nam cố gắng suy nghĩ một câu trả lời không hẳn hoàn hảo nhưng rất thực tế: "Thế giới này thật ra vẫn còn rất nhiều điều xấu, nhưng sau khi lớn lên em sẽ có khả năng khiến chúng trở nên tốt hơn. Cho dù không thể đi nữa, nhất định cũng có thể khám phá ra những điều tốt đẹp khác."
Anh cảm thấy mấy câu hỏi này đã bay đến tận bên triết học luôn rồi, bình thường bác sĩ khoa ngoại bọn họ không chăm sóc bệnh nhân tỉ mỉ đến thế này, bọn họ chẩn đoán, làm phẫu thuật, phẫu thuật xong thì trị liệu, luôn làm việc liên tục và cực kỳ coi trọng hiệu suất. Trước giờ anh chưa từng có kinh nghiệm trò chuyện thân mật với bệnh nhân lâu như thế, trong lòng chợt cảm thấy thật ngưỡng mộ Dương Sóc.
Hai người cùng nhau quay lại phòng trực ban chuẩn bị thu dọn đồ đạc ra về, Mục Chi Nam vô cùng hiếu kỳ hỏi:
"Vậy, anh trai chơi ghi-ta là ai?"
"Ba tôi, nghe nói trước kia ông là thành viên sáng lập ban nhạc, tôi mồ côi từ trong bụng mẹ nên chưa từng gặp qua ông ấy."
"A, so sorry."
Dương Sóc cười phá lên: "Sao tự dưng chủ nhiệm Mục lại nói giống người Mỹ thế?"
"Bởi vì cậu hay nói vậy nên tôi mới dùng."
"Ừm, đúng ha, đổi lại là tôi tôi cũng nói giống anh."
Mục Chi Nam thay xong quần áo ngồi xuống giường, nói với Dương Sóc từng từ một, "Bác sĩ Dương, cậu biết vì khối u đè lên thần kinh thị giác nên cô bé mới sinh ra ảo giác, xác suất cao thứ mà cô bé nhìn thấy là bóng của cậu."
Dương Sóc bỗng nhiên không hiểu được ý chính, đột ngột ngẩng đầu: "Nhưng cô bé nói là một người rất đẹp trai, anh cảm thấy tôi rất đẹp sao?"
Mục Chi Nam bị cái suy nghĩ nhảy vọt quá mức của cậu làm cho bối rối, anh hơi trợn tròn mắt, khẽ nhíu mày, do dự không biết nói thế nào.
Nhìn thấy anh thất thố trong chốc lát khiến Dương Sóc cũng thoả mãn, không trêu anh nữa mà nghiêm túc hỏi: "Tôi biết đó là ảo giác, có điều chỉ muốn giữ lại một chút nhớ nhung, chưa từng gặp qua ông ấy nên ít nhiều tôi sẽ có tiếc nuối. Từ nhỏ tôi đã tưởng tượng ba mình sẽ như thế nào, tưởng tượng cùng ông ấy làm những gì, tưởng tượng rằng nếu có ba liệu tôi sẽ khác với mình của bây giờ không."
Mục Chi Nam lắng nghe, anh nhìn Dương Sóc, nhìn rất sâu, làm Dương Sóc đột nhiên nghĩ rằng anh nảy sinh ra loại tình cảm cha con nào đó với mình, lại nghe thấy anh nói: "Tôi giống cậu, cũng nghĩ tới những điều đó."
"Ba anh...cũng không còn nữa sao?"
"À không, không phải vậy, ông ấy vẫn khoẻ mạnh, chỉ là rất ít khi thấy mặt thôi."
"Thế chủ nhiệm Mục anh thấy mất đi ba hay ít được gặp mặt ba mình, cái nào sẽ khiến con cái bị ảnh hưởng nhiều hơn?"
"Tôi thà rằng mất đi ba còn hơn, chí ít sẽ không cho con người ta hi vọng mù quáng." Mục Chi Nam đã luôn thấp giọng nói, mà đến câu này giọng còn trầm hơn. Anh nhớ tới lúc nhỏ phần lớn thời gian đều ở nhà ông bà nội, sau này cơ thể của ông bà cụ không tốt phải vào viện dưỡng lão, anh vẫn luôn ở nhà hàng xóm mãi đến khi tốt nghiệp cấp 3 lên đại học. Bây giờ ba mẹ anh giống như bà con họ hàng xa, hai ba năm mới gặp mặt một lần, mà mỗi lần gặp mặt đều phải làm quen, xa cách đến mức khiến người ta thổn thức.
Dương Sóc nghĩ ngợi, giọng điệu có chút tủi thân: "Không phải chứ.....Tốt xấu gì....vẫn còn sống, muốn gặp là có thể gặp được."
Mục Chi Nam thấy cậu quả thật có hơi buồn bã, khẽ cười nói: "Hai ta....đang ở đây so ai thảm hơn à?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT