Edit: Mùa Thu Của Cỏ Dại
4.
Cái chết của Chu Tri Viễn không ảnh hưởng gì đến tôi, cuộc sống vẫn diễn ra bình thường.
Chỉ là tôi và Chu Tri Lâm đã xé rách da mặt nhau, tôi cũng không có khả năng có được tình yêu của hắn. Tôi nhận ra sự thật này, cũng từ bỏ tranh cãi với cha tôi để có được tình yêu đích thực mà chọn cách thỏa hiệp.
Cha tôi cho rằng cuối cùng tôi cũng nghĩ thông suốt, lúc này cười sảng khoái, vung tay, sẵn sàng sắp đặt một cuộc xem mắt cho tôi.
Xem mắt thì xem mắt, tôi không quan tâm, đều nghe theo sự sắp xếp của ông ta.
Không biết đây là loại thời tiết gì, còn chưa đến đông đã lạnh đến run rẩy, hận không thể cõng điều hòa ra ngoài.
Bên ngoài quá lạnh, tôi lười nhúc nhích, cự tuyệt tất cả lời mời của thế giới bên ngoài, không có hứng thú với bất cứ điều gì.
Mỗi ngày nằm trong chăn để ngủ, ngủ và ngủ.
Sau đó ngủ cũng không được, bởi vì ngủ quá nhiều. Ngủ nhiều cũng có thể bị đau đầu, giống như bây giờ. Lúc người đau đầu liền đặc biệt khó chịu, nhất là nghe được trong điện thoại di động không ngừng truyền đến âm thanh.
"Ra ngoài chơi sao?" Người đàn ông ở đầu dây bên kia hét lên, âm thanh xung quanh quá ồn ào, vừa nghe là biết ở quán bar: "Cẩu Tử đang yêu rồi! Mày đến xem đi! ”
Tôi theo bản năng muốn từ chối, giọng nói bị mắc kẹt trong cổ họng một lần nữa và bật ra, đáp ứng: "Gửi địa chỉ cho tao."
Dù lạnh đến đâu cũng phải đi ra ngoài, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ bốc mùi hôi thối trong phòng.
5.
Sau khi bước vào hai phút, tôi bắt đầu thấy hối hận rồi.
Đã lâu lắm rồi không đến quán bar, ánh sáng hỗn tạp lắc lư thẳng đến mắt tôi đau. Vốn đã choáng váng, nghe tiếng nhạc ồn ào ầm ĩ như vậy, liền càng thêm choáng váng.
Tôi nhíu mày, nằm ở góc ghế sô pha, nhắm mắt lại nghe họ nói chuyện và chơi trò chơi. Trong đám người thỉnh thoảng bộc phát ra tiếng ồn ào, lẫn lộn trong tiếng nhạc, ầm ĩ làm tôi thấy đột nhiên nóng giận.
"Tống Phi, mày tới đây làm hòa thượng à?" Ai đó gọi tôi, và hắn ta đến gần tôi, cười hì hì, nói: " Mày mở mắt nhìn nhân viên pha chế đi. ”
Tôi thiếu kiên nhẫn và liếc nhìn hắn ta.
Hắn ta cũng không tức giận, dùng sức ấn vào vai tôi, bảo tôi nhìn cái nhân viên pha chế trong miệng hắn ta.
Ánh sáng quá chói, tôi nghĩ vậy.
Trong một thời gian ngắn tôi cảm thấy não gầm rú, trái tim cũng nhảy lên, cảm giác tồn tại rất mạnh mẽ, ngay cả trong môi trường ồn ào như vậy, cũng có thể cảm thấy rõ ràng nhịp đập của nó.
"Như thế nào, nhìn choáng váng?" Hắn ta tiến đến bên tai tôi cười, vỗ vỗ bả vai tôi, nói: "Có giống Chu Tri Lâm không? ”.
truyện kiếm hiệp hay" Ai rồi cũng phải như vậy, tìm thế thân không dễ." Hắn ta tiếp tục: "Dù sao thì có gì mà sa đọa...".
Tôi cảm thấy hắn ta thật ồn ào, thu hồi tầm nhìn, đột ngột đứng dậy, không muốn nghe hắn ta nói nữa, nói: " Tao có chút mệt mỏi, đi trước"
"Này! Tống Phi!" Hắn ta cũng đứng dậy và gọi tên tôi phía sau: "Không muốn chơi một chút à?"
Sau đó nói cái gì tôi nghe không rõ, thân thể tự động bật chức năng phòng thủ, chỉ nghe thấy một mảnh hư vô.
Thật kỳ lạ. Thật kỳ lạ.
Cổ họng tôi khô khốc, nuốt hết lần này đến lần khác nuốt chất nhầy do cổ họng tiết ra, tôi cảm thấy muốn buồn nôn về mặt sinh lý.
Tôi làm sao dám thừa nhận, trong giây ngắn nhìn thấy nhân viên pha chế kia, trong đầu tôi nghĩ đến đầu tiên lại là Chu Tri Viễn.
6.
Chu Tri Viễn.
Những ngày này, tôi đã cố tình quên anh ta.
Tôi ngủ, ăn, ngủ, không ngừng ngủ, giấc mơ luôn luôn là một bóng tối, trống rỗng, không có gì.
Tôi hình như thật lâu không có nhớ tới anh ta, hơn nữa mặc dù không đến một tháng, tôi cảm thấy mình đã cho anh ta biến mất hoàn toàn trong trí nhớ của tôi.
Đột nhiên bị người khác nhắc tới, tôi mới giật mình nhận ra, anh ta đã chết gần một tháng.
Tôi nuốt ngụm nước chua dạ dày sắp tràn ra cổ họng, đi đến cửa quán bar và dừng lại.
Bên ngoài tuyết rơi, bông tuyết nhao nhao tung bay, trắng tinh khiết cũng xinh đẹp, lúc rơi xuống bị ánh đèn đường màu vàng cam chiếu rọi, thế nhưng cũng có vài phần hương vị mộng ảo.
Do dự chỉ là vài giây ngắn ngủi, tôi xoay người, trở lại vị trí vừa rồi, dựa vào ấn tượng trong trí nhớ đi tìm người pha chế kia.
" Xin chào, ngài cần gì?"
Cậu ta ngẩng đầu, tay áo xắn đến cổ tay, lộ ra cánh tay nhẵn nhụi.
Ánh đèn mờ dần, trong giây lát sáng lên, tôi ở dưới ánh sáng như vậy thấy rõ mặt cậu ta, cũng vào thời khắc này tỉnh táo lại.
"Không cần." Tôi vội vàng lắc đầu, thấp giọng cự tuyệt câu hỏi của cậu ta, đứng dậy rời đi.
Tôi không hiểu, tôi thậm chí còn không hiểu những gì tôi đang làm.
Trên thế giới sao có nhiều người giống nhau như vậy, tôi nghĩ đến đây, lại cảm thấy buồn cười.
Tương tự chỉ là ảo tưởng được tạo ra bởi ánh sáng xung quanh, tôi nhận ra đạo lý này vào một đêm mùa đông sâu thẳm.