Sở Lương đương nhiên sẽ không cho phép nó tiến về phía trước, vật, oán khí sâu nặng như thế lưu lại trên thế gian chắc chắn sẽ hại người.
"Ngự Kiếm thuật! Ra!"
Chỉ tay hướng lên trời, phi kiếm hóa thành tia sáng lao đi.
"Meo meo ngao!"
Kiếm quang vừa mới phát ra, miêu yêu kia hú lên quái dị, dị đồng liếc nhìn Sở Lương, thân hình lủi một cái hóa thành bóng đen, tránh thoát phi kiếm, ngay sau đó quay người bổ nhào về phía trước!
Một kích này đúng là trả thù một kiếm của Sở Lương, tới vừa nhanh vừa độc, mang theo huyết khí ngút trời, hung mãnh ắc liệt!
Thân hình Sở Lương lóe lên, miễn cưỡng lắm mới né qua công kích bổ nhào này. Nhưng mặc dù là như thế, quần áo của hắn vẫn xuất hiện một lỗ thủng.
Bịch --
Thân hình của miêu linh rơi xuống đất, vạch ra hai đường huyết sắc.
Nhưng kiếm quang như hình với bóng đã theo sát phía sau! Là phi kiếm của Sở Lương!
Vèo --
Kiếm quang nhanh chóng xẹt qua, thân thể miêu linh đột nhiên lệch ra xoắn thành một độ cong quỷ dị, tránh thoát nmột kiếm trí mạng này: "Ngao --"
Tránh thoát, nhưng không hoàn toàn tránh né hết được.
Kiếm quang vẫn để lại một vết thương thật sâu trên cơ thể của miêu linh.
Chỉ trong một chốc lát, trong vết thương kia hiện ra huyết khí màu đen, trong nháy mắt để cho sóng máu xung quanh Miêu Linh càng thêm mãnh liệt!
Không ổn.
Sở Lương nhíu mày.
Miêu linh chồng đầy đặc thù gia trì này, trên người có đặc tính của Anh Linh. Tức là nó nhận tổn thương cũng sẽ chuyển hóa thành lực lượng mới của nó, thụ thương càng nặng, thực lực càng mạnh! Nếu như một kiếm không thể chém giết nó, vậy phải chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với kẻ địch mạnh hơn!
Phản ứng ở trên thân thể con miêu linh này chính là tốc độ của nó trở nên nhanh hơn!
Vù --
Gần như là một tia sáng đen mà mắt trần không thể nhận ra, vạch ra hai tia chớp, một giây sau đã đi tới sau lưng Sở Lương.
Sở Lương trước tiên đã làm ra phản ứng, hắn triệu hồi phi kiếm nắm ở trong tay, nhưng dù như thế nào đi nữa cũng không phòng được ở sau lưng!
Tóc dựng thẳng đứng, mặc dù vô thanh vô tức, nhưng hắn biết móng vuốt sắc bén của miêu linh ngay lập tức sẽ vồ xuống!
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, tay phải của Sở Lương đột nhiên buông lỏng, quát:
"Đến!"
Một tia ánh sáng đỏ như linh xà thoát ra từ trong tay áo, trong nháy mắt đã trói chặt miêu linh vừa mới đến sau lưng của Sở Lương chuẩn bị ra vồ.
Trói mai rùa!
Dây thừng trói yêu!
"Meo ngao!" Miêu linh thê lương kêu lên, nhưng thân thể không cách nào khống chế được rơi xuống đất.
Cách tốt nhất để đối phó với kẻ thù có sự nhanh nhẹn đặc biệt cao là gì?
Khống chế!
Mà trong tay Sở Lương, vừa lúc có được dây trói yêu vừa mới lấy được ngày hôm trước.
Nhưng dù cho có pháp bảo thì cũng không phải lúc nào cũng trúng. Hắn cũng thi triển được là do khoảng cách đã gần, hắn đã thực hiện hiểm chiêu để cho miêu linh này đến gần mình hơn.
Nếu tốc độ thả ra dây thừng trói yêu chậm hơn một xíu thôi thì kết cục của trận chiến này sẽ phải đảo ngược. Nếu không vững vàng, khoảng cách không đủ, pháp bảo cũng có khả năng bị miêu lLinh tránh né được.
Dù như thế nào đi nữa thì hắn cũng đã thắng. Hắn xoay người lại vung tay lên, kiếm bắt đầu chém xuống.
Xoẹt.
Một kiếm chém yêu.
Linh thể vô hình, một khi bị chém giết thì sẽ không để lại bất cứ thứ gì. Chỉ có một ảo ảnh màu vàng, lấp lánh phiêu lạc bay đến trên người Sở Lương.
Tất cả đều đã kết thúc.
Một trận chiến ngắn ngủi nhưng hung hiểm, so với con nhện tinh lúc trước kia, miêu linh chồng đầy đặc thù này rõ ràng khó đối phó hơn.
Thở ra một hơi, không chờ hắn đi thông báo đã nghe thấy bên kia truyền đến tiếng bước chân nhốn nháo, một đámngười hầu của Minh gia dưới sự dẫn đầu của Minh viên ngoại đều chạy ra.
"Ai da, Sở thiếu hiệp thật uy vũ!"
"Ta đã nói Sở thiếu hiệp nhất định làm được."
"Sở thiếu hiệp quá lợi hại, mấy lần thôi đã chém giết được tà ma này!"
"..."
Tiếng nịnh nọt mồm năm miệng mười vang lên.
Sở Lương nhìn đội ngũ ăn mừng này cũng kinh ngạc với chuyện bọn hắn đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi và xuất hiện cũng thành thạo giống như thế..
Sáng sớm hôm sau.
Sau khi Sở Lương nghỉ tạm một đêm, tinh thần sảng khoái tỉnh lại. Rửa mặt hoàn tất xong thì có nha hoàn tới gọi, nói Minh viên ngoại đã chuẩn bị xong yến hội, mừng Sở thiếu hiệp thành công.
"Ta sẽ đến đó sau." Sở Lương nhẹ nhàng đáp.
Sau đó, hắn đi lại trong hậu viện, vòng qua hành lang gấp khúc, đi tới trước cửa một gian phòng hoa lệ. Nơi đó, là phòng ngủ của Minh viên ngoại và phu nhân.
Cốc cốc cốc, hắn gõ cửa phòng.
"Người nào?" Bên trong vang lên một giọng nói nhẹ nhàng của một nữ tử.
"Tại hạ là Sở Lương, nghe nói thân thể của phu nhân không được khoẻ nên đặc biệt đến xem xét một chút." Hắn đáp.
"..."
Bên trong im lặng mất một chút, mới lên tiếng nói: "Là Sở thiếu hiệp của phái Thục Sơn à, trước mắt ta không tiện gặp khách, lòng tốt của ngươi ta xin ghi nhận, xin mời trở về đi."
Hoàn toàn khác biệt với sự nhiệt tình của Minh viên ngoại, trong giọng nói của Minh phu nhân này lộ ra lạnh lùng.
"Tại hạ có bí pháp của Thục Sơn, nói không chừng có thể hữu hiệu đối với chứng bệnh của phu nhân. Ta có thể ở đây chờ một chút, chờ cho đến khi phu nhân thuận tiện lại đến quan sát."
Dừng một chút, đã nghe một thấy tiếng bước chân, sau đó có người kẹt kẹt một tiếng mở cửa phòng ra.
Minh phu nhân nhìn có vẻ buồn ngủ, cũng không trang điểm son phấn, mặc một thân cẩm bào ở trong nhà. Nhưng da dẻ vẫn trắng nõn, dung nhan thanh lệ xinh đẹp, quả nhiên là một mỹ nhân.
Nàng dẫn Sở Lương đi vào trong phòng ngồi xuống trước tấm bình phong, ánh sáng hơi tối, nàng thắp một ngọn nến đỏ, lại châm hai chén trà, lúc này mới nói: "Ta chỉ là bị chút kinh hãi, đêm qua nếu Sở thiếu hiệp đã trừ bỏ được yêu vật kia thì ngày mai ta cũng sẽ chuyển biến tốt, cũng không nphiền ngươi phải hao tâm tổn trí."
"Như thế là được rồi." Sở Lương gật gật đầu, lại nói: "Nhưng liên quan đến miêu linh của đêm qua kia.. Cũng có một số việc muốn nói với phu nhân."