"Trần Đạt, Diêm Tiểu Hổ.." Tống Thanh Y vuốt cằm nói: "Ngày mai ta sẽ đi xem hai người bọn họ một chút."
Sau khi trao đổi xong, Sở Lương bèn rời khỏi phía sau núi.
Về tới Lý phủ trong Yến Giao thành.
"Hóa ra Tống giáo tập là người của Quân Tử Đường." Lâm Bắc biết được tin tức này cũng có chút kinh ngạc.
Bên trong Cửu Thiên Thập Địa chỉ có hai tông môn Nho giáo, một cái là thư viện Thăng Long lưng tựa triều đình, dùng cả tòa Vũ Triều làm cơ sở bồi dưỡng nhân tài. Một cái khác chính là Quân Tử Đường tương đối độc lập.
Mới đầu Quân Tử Đường ở Giang Nam là do vài vị đại nho khai sáng, lúc ấy mấy vị đại nho thường đương thời ở trên Yên Vũ lâu của Giang Nam đàm học luận đạo, trao đổi học vấn, nhất thời dẫn tới câu chuyện được mọi người ca tụng. Sau này đại nho nhận được bọn hắn công nhận đều có thể gia nhập vào, trở thành một thắng cảnh giao lưu tư tưởng.
Sau đó lại có người đề nghị, dứt khoát đặt tên nơi này là Quân Tử Đường, phàm là quân tử Nho đạo có phẩm hạnh, học vấn, tu vi được công nhận thì có thể đề danh ở Quân Tử Đường, lan truyền hậu thế, lưu danh muôn đời.
Từ đó về sau Quân Tử Đường biến thành một tòa cung điện vinh danh của Nho giáo, vô số nho sinh đều lấy đề danh của Quân Tử Đường làm mục tiêu suốt đời. Dần dần, Quân Tử Đường ở Giang Nam cũng phát triển ra cơ nghiệp truyền thừa của mình, trở thành một trong Thập Địa tông môn.
"Chuyện ở thư viện đã có người Nho giáo quản, hẳn là cũng không cần chúng ta quan tâm đến." Sở Lương nói.
"Nho giáo tốt." Lâm Bắc không biết nghĩ tới điều gì, trên mặt mang theo nụ cười kỳ quái: "Ta rất thích Nho giáo."
* * *
"Trần Đạt chết rồi?"
Buổi chiều ngày hôm sau, Tống Thanh Y đột nhiên mang đến một tin tức xấu tìm tới Sở Lương và Lâm Bắc.
Hóa ra nàng lên giảng bài buổi sáng xong bèn dùng danh nghĩa giáo viên đến nhà thăm viếng học sinh Trần Đạt, kết quả lại thấy một màn bi thảm ở Trần gia.
"Việc này có chút quỷ dị." Sắc mặt Tống giáo tập ngưng trọng.
Sở Lương và Lâm Bắc cũng nghiêm túc nghe nàng thuật lại mọi chuyện.
"Theo người Trần gia nói, từ khi Trương Tùng và Ngũ Thiếu An chết, Trần Đạt vẫn tự giam mình ở trong phòng không dám ra ngoài. Chỉ có lúc cha hắn mẹ đi đưa cơm mới có thể nhìn thấy hắn."
"Đêm qua, lúc phụ thân của Trần Đạt đưa cơm cho con trai, đúng lúc nhìn thấy mẫu thân của Trần Đạt cầm khay trên tay đi vào. Trần phụ còn có chút kỳ quái, rõ ràng là Trần mẫu bảo hắn tới đưa cơm, làm sao hiện giờ bà ấy lại đích thân tới?"
"Nhưng khi hắn về đến phòng nhìn thấy Trần mẫu đang nằm ở trên giường."
"Trần phụ lập tức cảm thấy không tốt, lại chạy đến phòng của Trần Đạt xem xét thì phát hiện ra toàn thân Trần Đạt đã cháy đen nằm ở trên mặt đất, nghiễm nhiên là bị lửa lớn thiêu chết."
"Nhưng trong phòng không có một chút mùi khói lửa nào, cũng không có dấu vết lửa cháy, Trần Đạt cũng không phát ra tiếng kêu cứu nào.. Cứ như vậy bị thiêu chết ở trong không khí."
"Ta kiểm tra qua, âm khí nồng đậm, là thủ đoạn của quỷ vật."
Tống Thanh Y nói ra tất cả mọi chuyện không giấu diếm bất cứ điều gì. Đối với nàng thì chuyện được giải quyết càng sớm càng tốt, đương nhiên có người có thể giúp đỡ lại càng tốt.
"Trần mẫu mà Trần phụ thấy.. Đi vào phòng Trần Đạt kia là quỷ vật biến ảo." Sở Lương trầm tư, nói ra: "Quỷ vật có thể tùy ý biến thành dung mạo của người khác cũng không nhiều."
Thủ thuật biến ảo hình người che mắt cũng không khó, rất nhiều tà ma đều biết, nhưng muốn biến ảo tùy ý thành bộ dáng của người khác sẽ rất khó.
Ngoại trừ đại thần thông có thể thiên biến vạn hóa ra thì một số chủng tộc có thiên phú đặc biệt, ví dụ như yêu quái bên trong Hồ tộc, hoặc là quỷ vật bên trong..
"Quỷ Họa Bì!" Lâm Bắc cũng kêu lên.
"Đúng vậy, chỉ có quỷ Họa Bì mới có thể tùy ý biến ảo thành người khác, hẳn là lúc trước hai người học sinh kia cũng bị quỷ Họa Bì lừa gạt đến bên hồ." Tống Thanh Y nói.
Nhưng Tư Đồ Yến mới chết đi không lâu, làm sao lại có thể biến thành quỷ Họa Bì thần thông quảng đại được chứ?
Nếu như quỷ vật hành hung không phải là Tư Đồ Yến, vậy thì vì sao người bị giết đều là những người mà nàng muốn trả thù?
Quỷ Họa Bì biến hóa khó lường, hành tung bất định, khó đối phó hơn Oán Linh gấp trăm lần.
Có thể thấy lông mày Tống Thanh Y nhíu lại, hiển nhiên là vô cùng đau đầu.
"Tống giáo tập, ngươi yên tâm, đệ tử Thục Sơn chúng ta cũng luôn luôn lấy trừ ma vệ đạo làm nhiệm vụ của mình, sẽ không để cho tà ma hành hung, chúng ta nhất định sẽ dốc hết sức lực trợ giúp ngươi!" Lâm Bắc vỗ ngực bảo đảm nói.
Sau đó trở lại Lý phủ, hắn nhìn chằm chằm vào Sở Lương.
"Nghĩ biện pháp một chút đi, soái ca." Hắn vội vàng nói: "Ta chính là nhìn trúng ngươi thông minh tài trí mới tìm ngươi cùng đi làm nhiệm vụ đó." "Ngươi cam đoan với Tống giáo tập, tìm ta làm gì?" Sở Lương cười nói: "Nhiệm vụ của chúng ta không phải là nhìn chằm chằm Lý Giác là được rồi sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT