Miệng của thư sinh gầy yếu vẫn luôn nói không ngừng, nói liên miên lải nhải kể ra, giống như là đang dùng loại phương thức này để làm giảm bớt sợ hãi ở trong lòng.
"Đúng vậy, ngươi không có làm cái gì đấy.." Tiếng nói của thư sinh cao lớn âm trầm.
"Ai nha, ngươi cũng đừng thừa nước đục thả câu!" Thư sinh gầy yếu vội la lên.
"Vậy thì.." Thư sinh cao lớn nghiêng mặt qua, dưới ánh trăng một nửa khuôn mặt lạnh lùng đến cực điểm: "Ngươi còn nhận ra ta hay không?"
"Ngũ Thiếu An!" Thư sinh gầy yếu tựa hồ bị giọng nói của hắn hù cho sợ hãi, có chút tức giận: "Rốt cục ngươi muốn làm gì? Nếu như không có việc gì, ta sẽ không ở lại chỗ quỷ quái này với ngươi đâu! Cùng lắm thì ngày mai ta sẽ báo với ở nhà rời xa Yến Giao thành, cũng tránh cho khỏi lo lắng hãi hùng."
"Trương Tùng, ngươi.. Thật sự không nhận ra ta sao?" Thư sinh cao lớn lại hỏi một câu, đột nhiên xoay người, lộ ra một cả khuôn mặt.
Nửa bên phải mặt của hắn vẫn là khuôn mặt bình thường, nhưng nửa bên mặt trái chẳng biết lúc nào lại xuất hiện một mảnh vết sẹo chằng chịt, tựa như trải qua trận bỏng vô cùng thê thảm, ngay cả hốc mắt cũng biến hình, vô cùng đáng sợ.
Hơn nữa.. Còn có chút giống như là nữ tử!
"..."
Thư sinh gầy yếu thấy thế, cả kinh rít lên một tiếng, rút lui về phía sau hai bước nhưng hai chân mềm nhũn, ngã nhào lên trên đất.
Lập tức, chỉ thấy nửa hoàn hảo trên mặt của thư sinh cao lớn kia, làn da cũng bắt đầu tróc ra, giống như tường da khô nứt từng mảng từng mảng rơi xuống, lộ ra dưới lớp da đó là khuôn mặt trắng bệch không có chút máu nào của nữ tử.
"Tư Đồ Yến.. Tha cho ta.. Tha cho ta.." Thư sinh gầy yếu lui về phía sau, trong miệng thì thào lẩm bẩm, sau đó xoay người bò lên, liều mạng chạy ra bên ngoài rừng cây!
Vừa chạy còn vừa hét to: "Cứu mạng! Có quỷ!"
Sau khi chạy ra khỏi rừng cây nhỏ, hắn mới cảm giác được thở không ra hơi, thoáng dựng chân lại một lúc. Quay đầu nhìn rừng cây tĩnh mịch, dường như không có ai đuổi theo..
"Ách!"
Đang muốn thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên, hai tay của hắn lại bóp lấy cổ của mình, hai tròng mắt cũng bắt đầu lồi ra bên ngoài. Mặt bên trái của hắn bắt đầu khô quắt lại tróc ra, lộ ra vết sẹo bỏng chằng chịt..
"Tha cho ta.. Làm ơn, tha cho ta.."
"Cầu xin ngươi.. A.."
* * *
"Thư viện Nam Sơn có quỷ, tại sao phải mời chúng ta tới?"
Trên đường phố phồn hoa của Yến Giao thành, Sở Lương đặt câu hỏi cho Lâm Bắc.
Lúc trước Lâm Bắc vội vội vàng vàng dẫn hắn nhận nhiệm vụ xuống núi, bởi vì hắn nói thù lao cực cao nên cũng không hỏi nhiều, lúc này mới bắt đầu hiểu rõ tình huống cụ thể.
Nơi đây cách Thục Sơn không xa, đệ tử phái Thục Sơn ít nhiều gì cũng có chút hiểu biết Yến Giao thành, bình thường xảy ra quỷ án gì thì cũng do đệ tử phái Thục Sơn tiếp nhận.
Nhưng cũng có mấy nơi là ngoại lệ.
Ví như chùa miếu, nếu như nơi này xảy ra vấn đề, vậy sẽ phải do người tu hành Phật môn để ý tới, ví dụ như thư viện, nếu như nơi này xảy ra chuyện gì thì việc đó phải do người tu hành nho giáo để ý tới.
Nếu như người tu hành ba giáo không có tình huống gì đặc biệt thì sẽ không vi phạm vượt qua giới hạn. Điều đó không chỉ tìm phiền phức cho nhà mình mà cũng là dạng khiêu khích đối với nhà khác.
"Này, này.." Lâm Bắc cười nói: "Chuyện trong thư viện đương nhiên là do người tu hành trong nho giáo giải quyết. Chúng ta phụ trách, chỉ là bảo vệ một tên đệ tử."
Nói xong, hắn chỉ chỉ vào một cánh cửa lớn có sư tử đá trấn thủ phía trước, phía trên treo tấm biển cao cao "Lý phủ".
"Lý lão gia là người nổi danh nhà giàu ở trong Yến Giao thành, con trai độc nhất của hắn là Lý Giác đọc sách ở trong thư viện Nam Sơn. Mà gần đây thư viện Nam Sơn ra quỷ, đã có hai người học sinh chết."
"Hắn lo lắng nhi tử của mình xảy ra chuyện cho nên mời phái Thục Sơn chúng ta ra người bảo hộ con của hắn một khoảng thời gian. Chỉ cần chờ vụ quỷ án này được giải quyết thì coi như nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành."
"Theo ngày tính tiền."
Nghe được câu nói cuối cùng, Sở Lương an tâm.
Lý lão gia cho phái Thục Sơn chính là vàng ròng bạc trắng, phái Thục Sơn cho bọn hắn đúng là kiếm tệ. Tong khoảng thời gian này đúng lúc mình cũng muốn tích cóp tiền mua phi kiếm, đang cần loại nhiệm vụ trả thù lao cao này.
Cũng xem như ngủ gà ngủ gật được đưa tới gối đầu.
"Ai nha, hai vị thiếu hiệp phái Thục Sơn, cuối cùng các ngươi cũng tới rồi." Lý lão gia mang theo cả nhà già trẻ tự mình ra cửa nghênh đón, phần cho thể diện mặt mũi này cũng rất đủ.
Đây cũng là một lợi ích của người tu hành, coi như hạng người phàm tục vừa có tiền vừa có thế nhưng khi nhìn thấy ngươi thì hầu như cũng phải kính trọng ba phần.
"Không cần đa lễ như vậy, hai chúng ta chẳng qua là tiểu bối Thục Sơn." Lâm Bắc cũng nhiệt tình nói: "Ta tên là Lâm Bắc, vị này là Sở Lương đồng môn của ta. Ta thấy ngài còn ít tuổi hơn cha ta vài tuổi, vậy ta tự làm quen gọi ngươi một tiếng Lý thúc, ta và con của ngươi thì coi như làm huynh đệ đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT