Mà hắn, là vì mọi người có thể hoàn thành được nhiệm vụ đoàn đội mới nhịn đau sử dụng dạng bảo vật trân quý này! Làm việc nghĩa không chùn bước!
Đã trải qua một đoạn đường ngắn ngủi này, ban đầu mọi người bởi vì hắn xuất thân từ Ngân Kiếm Phong còn có chút thù địch với hắn, giờ đây đã có một sự thay đổi lớn trong ấn tượng của họ với Sở Lương.
Đây được gọi là nhân cách mị lực.
Nếu như bây giờ phái Thục Sơn muốn chọn một tên đệ tử giỏi của năm, bọn hắn nhất định sẽ không chút do dự quăng một phiếu cho Sở Lương!
Tiểu cô nương Từ Tử Tình rất săn sóc cười cười, nói: "Sở sư huynh, ngươi đã sử dụng bùa chú trân quý như vậy, thì phần thù lao nhiệm vụ lần này của ta sẽ giao cho ngươi đi, để đền bù một chút tổn thất của ngươi."
Dù sao nàng đúng thật là không thèm để ý đến phần thù lao này, có sư tôn và ca ca bảo bọc, ý nghĩa của việc nàng làm nhiệm vụ chính là để lịch luyện nhiều hơn mà thôi.
Sở Lương nghe vậy, mỉm cười nói: "Cái này không được đâu.."
Phương Đình nghe nói như thế, cũng nói: "Chính xác, ngươi vì hoàn thành nhiệm vụ này của chúng ra đã hi sinh lớn như vậy, ít nhất không thể để cho ngươi quá thua thiệt. Một phần kia của ta cũng cho ngươi đi."
Lần này hắn tới chủ yếu là vì mang Từ Tử Tình, cũng không quan tâm đến thù lao như vậy. Hơn nữa lúc trước Nhân Diện Tiêu cướp đi Ngọc Tinh Hoa, hắn suýt nữa đã cho là mình sẽ mất hết thể diện. Sở Lương ngăn cơn sóng dữ lật ngược lại tình thế, thật sự là cứu vớt thể diện nhà hắn, lúc này trong lòng của hắn cảm kích cũng khó mà diễn tả bằng lời được.
Sở Lương đang muốn lên tiếng từ chối tế nhị nhã nhặn, thì nghe thấy Lâm Bắc ở bên cạnh lại kêu lên: "Sở huynh đệ, ngươi cũng đừng từ chối! Tất cả mọi người nhìn ra được ngươi trả giá lớn như thế nào rồi! Ngươi là anh hùng của chúng ta, sao có thể để cho ngươi thất vọng đau khổ được? Phần của ta và Lục Nhậm kia cũng đưa cho ngươi, ngươi không nhận chính là đang coi chúng ta là người ngoài!"
"Chuyện này.." Sở Lương lại cười cười, cũng chỉ đành nói: "Thật sự là xấu hổ nha."
Lục Nhậm há to miệng, cũng muốn nói cái gì đó, nhưng chỉ a hai ba tiếng, đột nhiên cảm thấy chỗ nào đó có chút kỳ quái.. Giống như không cần phải nói nữa?
"Ừm?"
Mặt trời chiếu trên không trung, hoa tươi nở rộ khoe sắc.
Ngân Kiếm Phong lại nghênh đón một buổi sáng sớm tươi đẹp, núi xanh nước trong, chim hót hoa.
Sở Lương đi ra nhà gỗ nhỏ, vươn người một cái, hoạt động gân cốt một chút.
Hai ngày này sư tôn không ở đây, hắn chính là phong chủ Ngân Kiếm Phong, rất có cảm giác nắm đại quyền trong tay. Dĩ nhiên, coi như Đế Nữ Phượng trở về thì hắn cũng vẫn là phó phong chủ.
Phơi nắng một chút, hắn lại quay trở vào trong phòng, nắm cửa phòng cẩn thận đóng lại.
Còn có chuyện muốn làm.
Đêm qua sau khi từ Trấn Nam Vực Sơn trở về, canh giờ cũng đã khuya, hắn chia tay với đám đệ tử của Ngọc Kiếm Phong xong, một mình trở lại Ngân Kiếm Phong, cũng trực tiếp nghỉ ngơi luôn.
Hiện tại là thời điểm lấy phần thưởng của mình.
Thần thức trầm xuống, đi vào bên trong Bạch Tháp, hư ảnh đầu to màu vàng kim của con Nhân Diện Tiêu kia đang treo ở trong nhà lao bằng sắt, Sở Lương tiến lên, một tay đè xuống chữ "Luyện".
Rầm--
Ánh sáng màu đỏ lóe lên.
Sở Lương vươn tay tiếp được vầng sáng bay ra, trong đầu lập tức tiếp thu được ý niệm.
【 Khôi lỗi Chu Thiên】:
Để vận hành con rối hình người Chu Thiên phụ trợ cho tu hành, ban ngày hao phí một viên Tụ Khí Đan, ban đêm hao phí hai viên Tụ Khí Đan, thì cả ngày có thể không ngừng tu luyện. Toàn bộ tu vi tăng trưởng thu được đều thuộc về kí chủ. Chú ý, con rối hình người này chỉ có thể dùng để phụ trợ tu hành, nếu như thực hiện các hành vi bất lương khác sẽ tạo thành nguy cơ bị hư hao.
"À?"
Sở Lương cầm con búp bê đầu to cao hơn ba thước ở trong tay, đột nhiên cảm thấy kinh ngạc vui sướng.
Bộ dáng của nó giống hệt với Nhân Diện Tiêu, đều có thân thể bạch ngọc nho nhỏ và một cái đầu lớn không có ngũ quan.
Nhưng bởi vì không lộ vẻ biểu cảm gì cho nên nhìn qua còn thấy chút đáng yêu.
Nhưng Sở Lương vui mừng dĩ nhiên không phải là bởi vì nó đáng yêu.
Mà là.. Một cái máy phụ trợ ba trăm sáu mươi lăm ngày đêm không ngừng tu hành, tất cả tu vi tăng trưởng nó tu luyện được đều tính ở trên người mình. Điều này chẳng phải có ý nghĩa là tốc độ tu hành của mình có khả năng tăng gấp bội sao?
Không đúng, không chỉ là gấp bội.
Trong tam quan cửu cảnh, ba đại cảnh giới Thiên Quan, liều chính là giác ngộ, một buổi sáng đắc đạo có thể bù đắp được mấy chục năm khổ tu; ba cảnh giới của Địa quan, liều chủ yếu là tài nguyên, tự thân tu hành còn lại tiếp theo, nhưng khi cất bước vào bên trong ba cảnh giới Nhân Quan, tự thân khổ tu lại là trọng yếu nhất.
Đoán Thể Cảnh là rèn luyện thân thể, Ngưng Khí Cảnh là khai thác khí hải trong đan điền, Thần Ý Cảnh là cô đọng thần thức.. Ở giai đoạn này tu vi tăng trưởng đều dựa vào tĩnh tọa, minh tưởng, vận công, còn gọi là vận hành chu thiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT