“Anh Tạ có thể đạt được gia nghiệp lớn như vậy cũng không dễ dàng gì, quyết định quan trọng thế này không bằng anh suy nghĩ lại một chút rồi hai ngày nữa chúng ta bàn bạc tiếp nhé?”
Tô Nguyên không muốn chọn cái nào cả nên đành dùng chiến lược câu kéo thời gian.
Hai ngày nữa sẽ diễn ra lễ hội thả diều, chờ cậu xem buổi biểu diễn mà cậu mong ngóng từ lâu xong, có chết cũng không nuối tiếc.
Nghe vậy, Tạ Bân chậm rãi vuốt bàn tay nắm chặt của Tô Nguyên ra, sau đó nhẹ nhàng đan năm ngón tay của mình với bàn tay cậu.
Gã chậm rãi ngước mắt lên, bỗng nhiên mỉm cười nói: “Nguyên cho rằng anh bị choáng đầu sao?”
Không, ngược lại đúng hơn, trên đời này bảo vật vô giá dễ tìm nhưng người yêu thì hiếm lắm.
Anh biết Nguyên cảm thấy anh hành động hơi bốc đồng. Anh cũng muốn từ từ nhưng anh sợ nếu mình kì kèo thì em sẽ thích Thẩm Thụy mất.
May mắn thay ba mươi năm qua anh chưa bao giờ lười biếng nên bây giờ có năng lực để giành lấy người mình yêu.”
Tô Nguyên tự động phiên dịch thành: Hiện tôi có năng lực, tại sao không thử xem dưa có ngọt hay không?
Tạ Bân xích lại gần, chăm chú nhìn đôi mắt trong trẻo thanh thuần của người đẹp, giống như đang thở dài nói: “Cho nên, Nguyên à, em nghĩ xong chưa?”
Tô Nguyên nhìn xuống bàn tay phải bị khóa chặt rồi lại nhìn lên Tạ Bân, cậu im lặng ra hiệu mình không thể ký tên.
Tạ Bân cười cười, kéo bàn tay đó lên môi.
Tô Nguyên giật mình đập bàn, định rút tay lại nhưng đã bị một bàn tay khác nắm lấy, gần như không thể động đậy.
“Anh Tạ, anh…”
Lời còn chưa dứt, ngoài cửa truyền đến một giọng nói lớn.
“Tạ Bân…”
Thẩm Thụy được hơn hai mươi vệ sĩ vây quanh đi vào, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía đó.
Hai bên vệ sĩ đấu đá nhau, cảnh tượng hỗn loạn không chịu nổi.
Hai mắt Tô Nguyên sáng lên, vui mừng kêu một tiếng: “Thẩm Thụy.”
Tạ Bân tối sầm mặt, ra lệnh thuộc hạ: “Toàn bộ dừng tay.”
Tất cả mọi người nghe vậy đều lập tức dừng lại, nhóm vệ sĩ đứng sau lưng ông chủ, âm thầm cảnh giác lẫn nhau.
Việc của ông chủ không liên quan gì đến những người làm công ăn lương này, họ chỉ cần làm theo mệnh lệnh.
Tạ Bân cười mỉm: “Thẩm Thụy, cậu đây là đang tự ý xông vào nhà dân đấy.”
“Vậy thì anh đang giam giữ trái pháp luật.” Thẩm Thụy cười lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn gã nắm tay Tô Nguyên: “Buông ra.”
Ngay khi Tô Nguyên được tự do, cậu không suy nghĩ liền đi về phía Thẩm Thụy.
Ánh mắt Tạ Bân trở nên cực kỳ trầm lắng, gã đoán không sai, Tô Nguyên rất ỷ lại Thẩm Thụy.
Khi Tô Nguyên ngã xuống ở trường bắn cậu sẽ vươn tay về phía Thẩm Thụy. Ở nhà sấy tóc cũng chỉ muốn Thẩm Thụy giúp đỡ.
Ngay cả khi Tô Trạch ở bên cạnh thì Thẩm Thụy vẫn là người đầu tiên Tô Nguyên nhớ tới.
Tô Nguyên vừa đến trước mặt Thẩm Thụy thì hai vai liền bị nắm lấy, lúc này cậu mới cảm thấy nhẹ nhõm: “Anh Tạ, chúng tôi có việc phải đi trước.” [Phải rời khỏi đây nhanh thôi, cậu đang xông vào nhà dân thật đấy.]
Thẩm Thụy đã dám xông vào ắt không sợ Tạ Bân tố cáo, chẳng qua hắn không muốn Tô Nguyên lo lắng.
Trước khi rời đi, hắn còn cảnh cáo nhìn Tạ Bân như ác long diễu võ giương oai giành lại công chúa của nó.
Nhóm vệ sĩ của Tạ Bân chần chờ nhìn A Thiệu vì họ không biết nên ngăn hắn lại hay không.
A Thiệu lắc đầu, ông chủ có suy nghĩ của mình, không nói gì thì bọn họ chỉ cần im lặng đợi mệnh lệnh.
Cuối cùng Tạ Bân vẫn không nói lời nào.
Tô Nguyên vừa rời khỏi biệt thự của nhà họ Tạ liền lên xe. Trước cổng là một dãy ô tô, đều do Thẩm Thụy gọi tới.
Thẩm Thụy biết biệt thự của Tạ Bân không dễ đột nhập nên trực tiếp mang thuộc hạ theo, vì vậy mới thuận lợi như này.
“Tạ Bân bắt nạt cậu hả?”
Vừa nói hắn vừa lật bàn tay của Tô Nguyên thì thấy một vết đỏ mờ vô cùng chướng mắt.
Tô Nguyên mở miệng, sau đó chậm rãi lắc đầu.
[Anh ta bắt nạt tớ nhưng chuyện này không liên quan tới bạn cùng phòng. Hôm nay cậu đã giải vây giúp tớ rồi, tớ không thể gây thêm rắc rối cho cậu được.]
“Đau không?” Thẩm Thụy lập tức ôm lấy Tô Nguyên, thanh âm khàn khàn: “Cậu yên tâm, Tạ Bân sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa.”
Tô Nguyên trở tay ôm bạn cùng phòng, tựa cằm lên vai hắn rồi dùng hai tay khẽ xoa lưng Thẩm Thụy, an ủi: “Tớ không sao, hai ngày nữa mọi chuyện này tự nhiên sẽ được giải quyết.”
[Chờ lễ hội thả diều kết thúc, Tạ Bân không thể nhìn thấy mình thêm một lần nào nữa cả.]
Thẩm Thụy càng ôm chặt người trong lòng, nếu như hôm nay hắn chậm một bước thôi ai biết tên điên Tạ Bân kia sẽ làm cái gì?
Người nguy hiểm như vậy tuyệt đối không được ở bên cạnh Tô Nguyên.
Tô Nguyên không nhìn thấy con người của hắn đang dần trở nên tối tăm, sự cố chấp và
[email protected] muốn độc chiếm không cho người khác chạm vào gần như khó có thể che giấu được nữa.
“Ừm, tụi mình về ký túc xá đi, bảo mời tớ ăn cơm nhưng kết quả một miếng nước cũng không được uống.”
Thấy bạn cùng phòng im lặng hồi lâu, cậu chỉ có thể chuyển chủ đề để bỏ qua chuyện này.
Khí thế của Thẩm Thụy đột nhiên dịu bớt: “Ừm, tụi mình về thôi.”
*
Ký túc xá nghiên cứu sinh, phòng 1212.
Hai người trở về sinh hoạt trước đây, Tạ Bân cũng không xuất hiện nữa.
Ngày đó sau khi Tô Nguyên trở về liền nhắn tin Wechat cho Tạ Bân để trấn an đối phương, hẹn tuần sau gặp lần nữa. Mà lễ hội thả diều là trước cuối tuần ba ngày.
Thẩm Thụy quyết tâm ra tay với Tạ Bân, trực tiếp cho người báo cáo những vấn đề mà tập đoàn Tạ thị đang cố gắng che đậy ở nước A, thậm chí còn cố tình nhúng tay vào việc bảo vệ môi trường khiến dư luận sục sôi một thời gian.
Nếu có người thừa cơ đục nước béo cò, chẳng mấy chốc chính quyền địa phương sẽ triệu tập về nước để xử lý.
Có lẽ Tạ Bân cũng ở trong tình trạng sứt đầu mẻ trán nên hai ngày này không rảnh để đến tìm Tô Nguyên.
“Cậu bôi kem chống nắng chưa?” Thẩm Thụy xách cái túi, một tay cầm bình giữ nhiệt màu vàng nhạt.
Hôm nay là ngày tổ chức lễ hội thả diều. Hắn đã chuẩn bị đồ ăn thức uống từ sáng sớm, định đưa Tô Nguyên đến đó chơi hơn nửa ngày.
Thẩm Thụy liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời trong gió nhẹ, ánh nắng chói chang, khiến người ta khó nhận ra giờ đã là cuối thu.
“Xong rồi, cậu cũng bôi à?” Tô Nguyên thoa một ít lên tay, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai cùng kiểu dáng với Thẩm Thụy.
Chỉ là Thẩm Thụy màu đen, còn của cậu là màu trắng.
Ban đầu Tô Nguyên không muốn đội nó vì sợ ảnh hưởng đến việc cậu ngẩng đầu ngắm diều nhưng Thẩm Thụy kiên quyết, bảo hôm nay nắng gắt, đội để phòng bị cháy nắng.
Cậu không biết rằng lý do thực sự là có rất nhiều người trên weibo đã lập nhóm để đến gặp Tô Nguyên.
Khi đó, Thẩm Thụy lạnh lùng cười nhìn màn hình tràn ngập “tìm gặp bạn đời” rồi quay người đi mua hai chiếc mũ lưỡi trai này.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Thẩm Thụy kéo người ra khỏi cửa: “Bạn cùng lớp cậu đều đi rồi à?”
Tô Nguyên gật đầu: “Bọn họ thuê một chiếc xe buýt, hầu hết mọi người đều đi. Một số khác hình như có việc bận nên không đi được, thật đáng tiếc mà.”
[Bọn họ không đi, không biết lần sau còn có hay không.]
Ý cười của Thẩm Thụy hơi cứng lại, hắn và Tô Nguyên đã hứa rằng sau này mỗi năm đều sẽ tổ chức Lễ hội thả diều rồi mà, vì sao cậu lại không tin hắn?
Hắn thử nói: “Năm sau vẫn còn cơ hội.”
Tô Nguyên hơi dừng lại, nói: “Ừm.” [Tiếc rằng tớ không thể thấy được.]
Thẩm Thụy đau lòng nhìn Tô Nguyên: “Năm nay làm quá vội vàng, nghệ sĩ ở nước ngoài cũng không kịp tham gia. Đợi đến năm sau chúng ta sẽ lại đi xem chắc chắn sẽ khiến cậu choáng ngợp.”
“Cảm ơn cậu nhé, Thẩm Thụy. Dù chỉ có thể nhìn thấy một lần thì tớ cũng đã mãn nguyện rồi.” [Không còn tiếc nuối.]
Tô Nguyên cúi đầu, khóe miệng cong lên lộ ra ý cười, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, vừa thân thiết vừa vui vẻ.
Thẩm Thụy mở cửa xe để Tô Nguyên ngồi vào ghế phó lái, cậu cảm ơn rồi ngồi xuống.
[Mình không nghĩ sẽ còn có cơ hội được mở cửa xe cho bạn cùng phòng, chưa kể cậu ấy luôn đi nhanh hơn mình một bước.]
Thẩm Thụy cười nhẹ lắc đầu, hắn tình nguyên mở cửa xe cho Tô Nguyên cả đời, đây là vinh hạnh đặc biệt đối với hắn.
Hắn cài dây an toàn cho cậu rồi nói: “Được rồi, chúng ta xuất phát, đến với một buổi hẹn hò trong mơ ở Lễ hội thả diều thôi.”
Tháng mười, công viên đất ngập nước, núi Thanh Lộc, ngoại ô Bắc Kinh.
“Chào mừng tất cả mọi người đến tham gia Lễ hội thả diều mộng ảo. Các nghệ nhân dân gian từ hơn hai mươi tỉnh thành trên cả nước đã về tham gia…”
Người dẫn chương trình trực tiếp thông báo khai mạc, rồi cũng chỉ giới thiệu vắn tắt thí sinh và phần thưởng. Sau đó cuộc thi chính thức bắt đầu.
Trên bãi cỏ rộng, Vu Gia Tường và một vài bạn học thân thiết tụ tập lại với nhau, ngẩng đầu nhìn những con diều đang tranh giành vẻ đẹp trên bầu trời, miệng há hốc, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
“Chết tiệt bùng nổ thật! Vé năm mươi tệ vào cửa cũng quá đáng giá rồi.”
“Thế mà có Ultraman thật, là tình man trong mộng của tôi ahuhuhu.”
“Có phải người dẫn chương trình vừa nói rằng bạn có thể tự làm một con diều chỉ với 50 nhân dân tệ đúng không, hay là chúng ta hùn vốn làm một con đi?”
“Thôi khỏi, cái lễ hội thả diều mộng ảo này làm tao hoa cả mắt, với lại làm gì có thời gian mà chế diều, tất cả chỉ để dỗ con nít thôi, mày thích mày tự đi mà làm.”
“Chậc chậc, mai ai không đến chắc rầu thúi ruột, tự dưng bỏ lỡ một trăm triệu, không được tao phải gửi ảnh cho bọn họ xem hahahaha.”
Cách đó không xa, phía dưới con diều hình cá mập trắng, một bé gái mũm mĩm hồng hào ôm chân mẹ.
“Mẹ ơi, cá cá, cá cá lớn.”
Tùng Tiên Tiên sờ hai bím tóc của con gái, quỳ xuống chỉ vào cá mập nói: “Đúng vậy, đây là cá mập, vua đại dương, loài cá mạnh nhất và to nhất dưới biển.”
“Còn có bạch tuộc nữa kìa.”
“Manh Manh thật thông minh, con màu xanh, màu tím và có rất nhiều chân đó đều là bạch tuộc cả.”
Bành Ba ở bên cạnh cười tủm tỉm nói: “Vợ à, em đúng là có con mắt tinh tường, hôm nay đến đây quá chí lý, về sau năm nào chúng ta cũng tới đây nhé.”
“Chứ sao, nghe nói hậu bối của chúng ta ở Thanh Bắc là Tô Nguyên cũng tới, lát nữa anh nhớ chú ý, thấy em ấy đứng đâu thì mình đi qua đó.”
“Hả? Vợ à em làm như vậy anh ghen đấy, anh còn chưa già khú đế mà.” Sắc mặt Bành Ba lập tức sa sầm, tràn đầy u oán.
Tùng Tiên Tiên bật cười: “Làm sao có thể giống nhau? Người ta như trăng trên trời, anh cùng lắm chỉ là sương trên mặt đất mà thôi.”
Manh Manh vui vẻ vỗ tay, váy công chúa màu hồng nhảy cẫng lên: “Sương, sương, ba là sương.”
“Sai, ba là cá mập lớn, một miếng đã ăn sạch Manh Manh, gào ~”
Lúc này, Thẩm Thụy và Tô Nguyên mới tới nơi.
Thẩm Thụy không nỡ để Tô Nguyên dậy sớm, dù sao thì cuộc thi cũng kéo dài cả ngày.
Chỉ cần đó là con diều Tô Nguyên thích, với tư cách là một nhà đầu tư, hắn có thể yêu cầu bên kia thả nó một lần nữa.
Tô Nguyên có thể nhìn thấy những con diều bay khắp bầu trời từ xa. Cậu đặc biệt ấn tượng nhất là mắt quỷ, trên bầu trời cao như vậy, nó giống như một vị thần đang quan sát thế giới.
“Là con mắt của quỷ! Thật là đẹp.” Tô Nguyên cười thành tiếng, trong mắt có ánh nước lấp lánh, cậu cảm thấy nhân sinh viên mãn ngay tại lúc này.
[Thế giới như vậy, sẽ chỉ xuất hiện trong giấc mơ, mình thực sự hạnh phúc, thậm chí… bắt đầu lưu luyến thế gian tươi đẹp này.]
Thẩm Thụy vui vẻ cong khóe miệng, chỉ cần Tô Nguyên có thể tươi tỉnh trở lại, không còn tiêu cực khi đối mặt với bệnh tình của mình thì tương lai là vô hạn.
Việc hắn tạo ra giấc mơ lớn này cho Tô Nguyên không phải là vô ích.
***
Thẩm Thụy: Tôi cho cậu hái dưa (bứt bứt bứt)
Tô – Dưa ngọt – Nguyên:…