“Quách Bình, con nhìn gì mà chăm chú vậy?”

Thái hậu phát hiện từ sáng sớm Thượng Quan Yên Uyển đã mất tập trung, bà nhìn theo ánh mắt của nàng liền thấy hai tỷ muội Cố Nguyệt Liễu đang ngồi cùng nhau.

“Quách Bình, con cũng thấy rằng tỷ muội Cố thị nhìn rất đoan trang ổn trọng, không vội vàng không nóng nảy, ngược lại rất ôn nhu hiền thục.

Nghe nói hai tỷ muội ở kinh thành từ sớm đã nổi tài danh, thi thư đầy bụng, tinh thông âm luật, là đối tượng mà các nhà thế gia tranh nhau giành.

Từ khi hai nàng cập kê, ngạch cửa phủ thị lang đều bị giẫm nát.”

Thượng Quan Yên Uyển trong lòng cười lạnh một tiếng, đáy mắt tràn ngập thâm thuý, nhưng khi ngẩng đầu lên lại là vẻ mặt bình tĩnh, cười đáp, “Hoàng tổ mẫu, người từ khi nào trở nên thích nói chuyện phiếm như vậy, hoàng nhi còn tưởng rằng ngài cả ngày chỉ thích ăn chay niệm Phật thôi chứ.”

Thái hậu ho nhẹ một tiếng, giận dỗi liếc nàng một cái, sau đó đôi mắt liếc liếc hướng Trần hoàng hậu bên kia, ý tứ hiển nhiên là mẫu hậu con nói cho ai gia a.

Thượng Quan Yên Uyển hiểu rõ cười, gắp cho bà một khối hạnh nhân phật thủ, nhỏ giọng nói, “Hoàng tổ mẫu, về sau người đừng nghe mẫu hậu lải nhải, mẫu hậu là gấp gáp muốn ôm tôn tử, nhìn ai cũng đều thấy tốt.

Không nói đến Cố Nguyệt Liễu kia như thế nào, chỉ nhìn Cố Nguyệt Đình, nàng ta một bộ dạng ốm yếu, từ nhỏ thuốc không rời người, có cái gì tốt, cho dù có cưới nàng ta về phủ, phỏng chừng cũng không dễ sinh dưỡng.”

Thái hậu nghe nàng nói xong, lại nhìn về phía Cố Nguyệt Đình, gật gật đầu tán thành nói, “Quách Bình nói không sai.”

Đương nhiên không thể có sai lầm, nếu nàng muốn triệt để đánh tan tâm tư của hoàng hậu, trước tiên phải qua được cửa ải của thái hậu, dù sao hoàng hậu vẫn phải nghe theo ý kiến của thái hậu.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Liễu Vũ Tịch Nhan
2. Ngoan Ngoãn Học Cách Làm Chồng Em
3. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
4. Tớ Nguyện Ý Bên Cạnh Cậu
=====================================

Thượng Quan Yên Uyển ngang nhiên kể xấu với thái hậu, muốn đả kích lại khí thế kiêu ngạo của tỷ muội Cố thị, đầu tiên nàng phải từ thân phận trên cao áp xuống.

Muốn làm Thái tử trắc phi, đều không có cửa!

Cho dù không phải vì Trịnh Bội Lan, Thượng Quan Yên Uyển cũng sẽ không để cho tỷ muội bọn họ dính líu đến hoàng thất, cho dù là tiểu thiếp cũng không!

Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại web thiên sách.

Thái hậu lại nhìn Cố Nguyệt Liễu đang ở bên cạnh, nói, “Muội muội xác thật là có chút ốm yếu nhưng tỷ tỷ lại không tồi.”

Thượng Quan Yên Uyển trong mắt loé tia lạnh lẽo, xác thực chỉ nhìn qua thì tốt nhưng bên trong khó nói.

Tuy nhiên nàng không thể nói điều này với thái hậu, nàng chỉ cười nói, “Lát nữa không phải là có biểu diễn tài nghệ sao, xem kỹ rồi nói cũng không muộn.

Dung mạo thật sự là thượng thừa, cũng không biết tâm tính như nào, bên ngoài truyền tốt hơn nữa cũng chỉ là lời đồn, không thể tin hết, đều nói mắt thấy là thật, vậy chúng ta đợi xem biểu hiện của nàng ta hôm nay.”

Ánh mắt thái hậu lấp lánh nhìn nàng, bỗng nhiên nói, “Quách Bình, con thật sự thay đổi, trước ai gia nghe mẫu hậu con nói rằng bây giờ con trở nên nhu thuận hiểu chuyện, thành thục ổn trọng, ai gia còn có chút không tin.

Hôm nay nghe con nói lời này, con thực sự trưởng thành rất nhiều, trước kia con thích ai hoặc không thích ai đều thể hiện hết ra mặt.

Đại đa số thời điểm con đều chỉ nhìn lần đầu tiên đã nhận định, cũng không có nhìn đến phẩm chất tính cách. Thấy con hiểu chuyện như vậy, ai gia cũng yên tâm phần nào.”

Thượng Quan Yên Uyển mím môi cười, cũng không tiếp tục đề tài này, chỉ chỉ phía trước, nàng nhẹ giọng nói, “Hoàng tổ mẫu, buổi biểu diễn bắt đầu rồi.”

Đầu tiên tiến lên biểu diễn chính là đích tôn nữ của Anh quốc công, tên là Sở Nhạn Phong, năm nay 15 tuổi và là một tài nữ có tiếng của kinh thành, một tay đàn cổ cầm cực tuyệt, nghe nói có thể khiến chim tước bay quanh.

Nàng ta mặc váy lụa màu vàng thêu hoa điệp, một tay ôm cổ cầm đặt trên đầu gối, đầu ngón tay mảnh khảnh nõn nà nhẹ nhàng gảy dây đàn vài lần.

Môi đỏ hé mở lộ ra hàm răng trắng nõn, chỉ nghe thấy tiếng đàn thong thả, uyển chuyển không ngừng, tựa như suối núi uốn khúc chậm rãi chảy ra từ vực sâu.

Sau một khúc đàn, thái hậu gật đầu tán thưởng, trầm giọng nói, “Thưởng.”

Trần hoàng hậu nhìn Sở Nhạn Phong vài lần, cũng hài lòng gật đầu.

Bên cạnh bà là Tưởng quý phi sắc mặt lại cực kỳ khó coi, bàn tay trong tay áo bất giác nắm chặt, cắn răng hừ nhẹ một tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play