Thúy Hoa nhìn gương mặt xanh xao tiều tụy của con trai, trong lòng dần dâng lên cảm giác đau nhói, khiến cho trái tim vì chua xót mà phát đau.
Nàng ta sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhị Cẩu, buồn bã nói, “Trước kia, mẹ với cha con chỉ bận rộn lo buôn bán, trông coi cái sạp hoành thánh này, có rất ít thời gian ở bên cạnh con. Nhưng từ nhỏ con đã rất hiểu chuyện, chưa bao giờ oán giận, cũng chưa bao giờ khiến cho cha mẹ phải phiền lòng.
Chỉ ngoan ngoãn chờ ở sau nhà, tự chơi một mình, tự nói chuyện một mình, như vậy thì cô đơn biết bao… đều là lỗi của mẹ, cha mẹ đều sai rồi, sau này sẽ không bao giờ làm như vậy nữa, huhuhu~
Nhị Cẩu, trước kia mẹ cho rằng, chỉ cần mẹ và cha con kiếm tiền không quản ngày đêm, thì có thể cho con được cơm no áo ấm, cuộc sống vô lo vô nghĩ.
Nhưng đến khi con bị bệnh, mẹ mới hiểu ra rằng, cuộc sống vất vả hay hạnh phúc không không phụ thuộc vào việc chúng ta kiếm được bao nhiêu tiền, mà là chúng ta có được ở bên cạnh con, người trong gia đình có được ở bên cạnh nhau hay không.
Khi mỗi ngày phải nhìn con nằm ở trên giường như thế này, trong lòng mẹ luôn mong mỏi, chỉ cần được nghe con gọi mẹ thêm một lần nữa, thì mẹ cũng đã mãn nguyện rồi, không cần cầu mong thêm điều gì khác nữa.
Nhị Cẩu, là do mẹ hiểu ra quá trễ, hy vọng con đừng oán trách, sau này mẹ sẽ không bao giờ làm như vậy nữa, huhuhu ~”
Trong mắt Triệu Đại Hữu tràn đầy đau khổ, chua xót, ông đi về phía trước, ôm lấy thê tử cùng con trai, khóe mắt đã ướt đẫm.
Thượng Quan Yên Uyển nhìn gia đình ba người bọn họ, cảm thấy hơi nhói trong lòng. Đúng vậy, con người ta chỉ mới hiểu được điều gì là quan trọng nhất đối với chính mình khi đã bị mất đi.
Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại web thiên sách.
Cũng chỉ khi sắp mất đi thì mới nếm trải được cái gọi là đau đớn muốn chết đi sống lại cùng với sự tuyệt vọng đến tột cùng.
Triệu Đại Hữu và Thúy Hoa ru cho Nhị Cẩu ngũ xong, sau đó mới đứng lên đi đến trước mặt ba người Thượng Quan Yên Uyển, nhìn thoáng qua mấy người bọn họ, vẻ mặt hơi do dự.
Thượng Quan Yên Uyển và Thu Khinh liếc mắt nhìn nhau, hơi khó hiểu.
Thu Khinh mím môi cười, hỏi, "Hai vị có điều gì muốn nói sao?”
Thúy Hoa duỗi tay xoa lên ống tay áo, nét mặt có vẻ bối rối, “Phán quan đại nhân, chúng tôi biết thân phận người rất cao quý, có thể chưa bao giờ nếm thử mấy món ăn vặt trong các quán nhỏ bên lề đường.
Nhưng vẫn muốn hỏi một câu, sắc trời cũng đã muộn, có phải các vị vẫn chưa ăn tối đúng không? Có muốn ở lại nhà ta ăn hoành thánh xong rồi hãy đi tiếp?
Các vị chẳng những cứu mạng Nhị Cẩu nhà ta, còn giúp chúng tôi báo thù, ta và Đại Hữu mong được làm gì đó để báo đáp các vị.
Nhưng hai chúng tôi đều là người thô thiển, ngoài việc biết làm hoành thánh ra, cũng không làm được điều gì khác.”
Đôi mắt âm trầm của Thượng Quan Yên Uyển đột nhiên sáng lên, suy nghĩ một hồi, thấp giọng nói, “Hay chúng ta ở lại đây ăn xong rồi đi tiếp.”
Tuy vẫn bày ra vẻ mặt ít nói ít cười như thường ngày, nhưng giọng nói của nàng lại rất nhẹ nhàng từ tốn tựa như cây hoa liễu tháng ba.
Thúy Hoa và Triệu Đại Hữu nghe nàng nói như vậy, vui mừng đến nỗi chân tay luống cuống, vội vàng nói, “Tốt quá, vậy thì các vị tới phía trước đi, chúng tôi sẽ mang hoành thánh ra ngay.”
Thu Khinh và Đông Âm liếc mắt nhìn nhau, đi theo Thượng Quan Yên Uyển tới phía trước. Thật ra công chúa rất dễ mềm lòng, miệng cứng lòng mềm.
Thúy Hoa nói không sai, dù là ở kiếp trước hay kiếp này, Thượng Quan Yên Uyển cũng chưa thử qua những món đồ ăn ở mấy quán nhỏ ven đường kia.
Cho dù là ngẫu nhiên đi tham quan lễ hội đèn lồng tết nguyên tiêu, hay hội chùa trên kinh thành, cũng đều là tiền hô hậu ủng, mấy loại đồ ăn ven đường này, tất nhiên sẽ không liếc nhìn lấy một cái.
Không ngờ đến khi được sống lại một lần nữa, làm thêm những công việc khác thì sẽ có những trải nghiệm sống khác, cái cảm giác mới lạ này khiến cho trong lòng có chút chờ mong, không hiểu sao lại cảm thấy rất phấn khích.
Thượng Quan Yên Uyển ngồi trên ghế, khoanh tay nhìn dòng người qua lại, chìm vào những suy nghĩ lộn xộn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT