Ngọn nến khẽ bùng lên, biến thành một bông hoa lửa, chiếu sáng căn phòng màu vàng mờ ảo.
Thượng Quan Yên Uyển ngồi khoanh chân ở trên giường, một tay chống cằm, nàng tùy ý để mái tóc còn ướt xõa tung trên vai, trong phòng tràn ngập sự diễm lệ mê hồn..
Nàng nhìn chằm chằm bóng người cao thẳng đang đi đi lại lại sau bình phong, không khỏi cười khẽ, "Y Phi ca ca, huynh định đi như thế bao lâu?"
Lòng dũng cảm mà Vân Y Phỉ vừa mới bốc lên trong lòng tắt lịm ngay lập tức sau khi hắn nhìn thấy nàng tắm xong.
Hắn tự nhủ lòng, phải bình tĩnh, phải trấn định, tuyệt đối đừng manh động quá, nhỡ làm Uyển Uyển sợ bỏ chạy mất thì sao!
Trong khi hắn đang do dự, hắn lại nghe thấy giọng nói của nàng, giống như một chiếc lông vũ, quét vào tai hắn, làm cho lòng hắn ngứa ngáy không ngừng.
"Y Phỉ ca ca, tóc muội còn ướt, huynh thật sự không định lau khô cho muội sao? Ở Đông Thăng cung, muội chưa từng làm việc này, đương nhiên là sẽ không biết làm, huynh có muốn đến giúp muội hay không? Nếu huynh không làm, muội sẽ mặc kệ nó ướt mà đi ngủ luôn nhé.”
Nghe thấy lời này, chờ đợi hắn là hai lựa chọn: cầm thú hay không bằng cầm thú. Hắn làm sao có thể nhẫn nhịn được nữa, giãy giụa cái gì, do dự cái gì, chần chờ cái gì, cút, tất cả đều cút hết đi.
Hắn đi ra từ phía sau bình phong, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn chính là làn da trắng như sứ, có lẽ là bởi vì vừa mới tắm xong, trên đó còn có một vệt ửng hồng, giống như đóa hoa hồng sau cơn mưa, mỏng manh mà kiều diễm.
Trong tay cầm tấm vải bông khô, Vân Y Phỉ giả vờ bình tĩnh đi tới bên giường, lau tóc cho nàng, cố ý tức giận nói, “Đã lớn như vậy rồi mà ngay cả tóc cũng không lau được.”
Hắn đang căng thẳng, đơn giản vì tim đập quá nhanh, không biết nói gì, liền buột miệng nói.
Thượng Quan Yên Uyển lại không quan tâm được nhiều như vậy, đối với nàng mà nói, đây là nam nhân của nàng, một đời một kiếp này chỉ có mình hắn mà thôi.
Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại web thiên sách.
Nàng và hắn ngồi đối diện nhau, lúc nàng ngẩng mặt lên, nàng có thể nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị của hắn, dọc theo cằm là hầu kết nhô ra, mỗi lúc hắn nói, nó lại chuyển động, tạo ra những gợn sóng quyến rũ.
Thượng Quan Yên Uyển cắn môi, trong lòng ngứa ngáy, nàng đột nhiên ngẩng người, giống như một con mèo con, vươn đầu lưỡi đỏ tươi ra, ở hầu kết của hắn liếm liếm một chút.
Động tác tay của Vân Y Phỉ bỗng khựng lại, một cảm giác tê dại thuận theo hầu kết lan ra toàn thân hắn, hắn cúi đầu nhìn thủ phạm, nhẹ giọng nói, “Uyển Uyển, đừng làm loạn.”
Thượng Quan Yên Uyển nhu mì gật đầu, đợi hắn bận rộn trở lại mới dời ánh mắt đi chỗ khác.
Động tác của hắn vừa nghiêm túc vừa nhẹ nhàng, giống như sợ làm nàng bị thương, góc áo bào trắng thuận theo cổ tay trượt xuống, lộ ra một đoạn cánh tay, làn da trắng nõn nà, sáng đến lóa mắt.
Quốc sư ở trong Trùng Hoa cung quanh năm ít ra ngoài, cho nên trắng hơn người thường, không phải loại trắng như phấn, mà là trắng như tuyết, mang theo cảm giác lạnh như băng.
Thượng Quan Yên Uyển chống cằm, nhìn không chớp mắt, ánh mắt nàng từ cánh tay di chuyển về phía cơ thể hắn.
Khi hắn lau tóc, áo bào lụa trắng trên người hắn đã rơi hơn một nửa, khoác trên vai, xương quai xanh trắng nõn hơi lộ ra, giống như một tia cám dỗ tung bay khắp nơi.
Thượng Quan Yên Uyển khẽ thở dài, tuyệt mỹ, thật đúng là tuyệt mỹ, trên người không có chỗ nào không mê hoặc, may mắn, người đẹp nhất thiên hạ là thuộc về nàng.
Tròng mắt của nàng đảo vài vòng, bàn tay nhỏ bé đột nhiên nắm lấy góc áo hắn, hàm răng trắng như ngọc nhẹ nhàng cắn vào cổ áo hắn.
Vân Y Phỉ dừng lại công việc đang làm, hốc mắt nhàn nhạt đỏ lên, hiển nhiên là đã chịu đựng rất lâu, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang nghịch ngợm của cô, trầm giọng nói, “Uyển Uyển, đừng chọc giận ta.”
Thượng Quan Yên Uyển nhướng mày, bộ dạng quyến rũ tà mị, ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ cắn lấy môi, trong mắt lộ ra vẻ khiêu khích, muội chính là muốn khiêu khích huynh, huynh định làm gì muội?
Theo động tác nhẹ nhàng của nàng, mái tóc vừa được hắn lau khô xõa bung ra, mềm mại như lụa, từng sợi xõa ra, rơi trên vai hắn, mang theo từng mảnh phong tình.
Vân Y Phỉ cảm thấy trong lòng có một cái lò lửa nhỏ, nàng chính là một thanh mồi lửa, lại làm như không biết, thật là thiếu trừng phạt.
Hắn không do dự nữa, ôm nàng vào lòng, biến phòng ngự thành công kích, cuối cùng lý trí của hắn cũng bị ngọn lửa của nàng thiêu rụi.
Đối với hắn, nàng là một luồng lửa, một lời nói, một động tác đơn giản, cũng có thể thổi bùng ngọn lửa dục vọng trong lòng hắn.
Kiếp trước hắn cầu không được, kiếp này lại nhẫn nhịn buông thả, vô số giấc mộng nửa đêm ập về, tương tư tựa như dời non lấp bể đè lên hắn, khiến hắn không thở nổi, khiến hắn mất đi lý trí, không còn có bất kỳ do dự nào.
Uyển Uyển của ta, nàng chỉ có thể là của ta.
Mới đầu chỉ là lướt qua, sau lại chậm rãi tiến nhập môi nàng, dần dần trở nên nóng bỏng, vòng tay ôm nàng càng lúc càng chặt, quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ của nàng vào trong miệng, tham lam mà mút lấy.
Thượng Quan Yên Uyển toàn thân vô lực, giống như một dòng nước suối chìm đắm trong sự dịu dàng của hắn, chỉ có thể cảm nhận được sự mềm mại ngọt ngào của đôi môi hắn.
Trong lòng có một thanh âm khẽ gọi, Y Phi ca ca, Y Phi ca ca của ta.
Hắn mút nhẹ nhàng, đảo quanh, như thể đang chơi một bản nhạc cổ, khiến tâm hồn nàng hòa tan, không còn nghĩ được gì nữa.
Những chiếc móc tua màu vàng trên màn được kéo sang một bên, từng lớp rèm trắng như tuyết được thả xuống, nhẹ nhàng rủ xuống, như mây như khói, một góc rủ xuống đất, kéo dài thành một sắc diễm tình.
Lư hương bằng đồng mạ vàng đang uốn lượn bốc khói, cả căn phòng thoang thoảng hương thơm ngào ngạt, chỉ có tiếng thở dốc nhè nhẹ vọng ra qua ô cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, có ánh trăng trong trẻo lạnh lùng gợn sóng nhè nhẹ, đóa hoa lê nồng đậm hừng hực khí thế mà nở rộ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT