Thượng Quan Yên Uyển bước nhanh tới, ngồi ở bên giường, nhẹ giọng gọi một tiếng, “Phụ hoàng.”

Hoàng đế Nguyên Khang dựa vào gối, nắm lấy tay nàng, nói, “Quách Bình, sao con lại gầy đi nhiều như vậy, lại không chịu ăn uống đúng không?”

Thượng Quan Yên Uyển thấy vẻ mặt lo lắng của ông, khẽ cười nói, “Phụ hoàng, hoàng nhi sao có thể gầy đi, rõ ràng là mập ra rất nhiều.

Người sờ thử đi, trên mặt thực sự đều là thịt, toàn bộ những đồ tốt nhất đều được người đưa đến Trọng Hoa cung, nếu hoàng nhi dùng toàn đồ tốt mà không mọc ra miếng thịt nào, sao xứng đáng với tấm lòng của phụ hoàng chứ.”

Vừa nói, nàng vừa kéo tay ông xoa xoa trên mặt mình.

Hoàng đế Nguyên Khang tâm tình rất tốt, “Có lẽ là bởi vì phụ hoàng đã lâu không thấy con, vừa nhìn thấy con ta luôn cảm thấy hình như con gầy đi một chút.”

Thượng Quan Yên Uyển thân thiết cọ cọ tay ông, nghĩ đến qua một năm nữa, phụ hoàng yêu thương nàng nhất sẽ rời khỏi thế gian, trong lòng nàng có chút chua xót, suýt nữa thì bật khóc.

Chỉ vì sự ngu ngốc và vô tri của nàng, kiếp trước của Nguyên Khang đế đã chết không nhắm mắt.

Thượng Quan Yên Uyển nhớ đến chuyện xưa, trong lòng càng thấy khó chịu, lại sợ bị Nguyên Khang đế nhìn ra điểm khác thường, vội vàng len lén lấy tay lau khoé mắt.

Nàng chuyển chủ đề, cố ý hỏi, “Phụ hoàng, gần đây người gặp được chuyện gì vui đúng không? Sao tâm tình lại tốt như vậy?

Nhanh nhanh nói cho Quách Bình nghe, rốt cuộc là ai, là ai có thể còn lợi hại hơn cả hoàng nhi, có thể khiến phụ hoàng cười tươi như vậy, ngay cả thân thể cũng tốt hơn, về sau hoàng nhi nhất định phải học tập mới được.”

Trên mặt Nguyên Khang đế vui vẻ, “Quách Bình, chỉ có con thông minh nhất, cái gì cũng không giấu được con, nhưng chuyện này đúng là có liên quan đến con, coi như là công lao của con đó.

Con còn nhớ không, mấy ngày trước con đến Thái Cực cung thăm ta, sau khi con rời đi, ta liền ngủ thiếp đi, trong mơ nhìn gặp được Hoàng gia gia của con.”

Thượng Quan Yên Uyển giả vờ kinh ngạc, mở tròn hai mắt, “Khó trách tâm tình phụ hoàng tốt như vậy, thì ra là nhìn thấy Hoàng gia gia, xét đến người có thể vượt qua địa vị của con trong lòng phụ hoàng, cũng chỉ có một mình Hoàng gia gia thôi.”

Thấy nàng làm nũng, Nguyên Khang đế không nhịn được cười nói, “Quỷ tinh ranh, con thật biết cách làm người khác vui vẻ, lời nói so với mật còn ngọt hơn.”

Thượng Quan Yên Uyển trực tiếp nằm lên chăn, ôm lấy ông, “Phụ hoàng, chẳng lẽ người đã quên, con chính là bảo bối đáng yêu của người, lời nói ra đương nhiên đều là ngọt ngào rồi.

Tuy nhiên, con rất là tò mò, Hoàng gia gia rốt cuộc đã nói gì nha? Mà lại khiến cho người vui vẻ như vậy.”

Nguyên Khang đế vuốt ve tóc nàng, “Quách Bình, con có tin trên đời có quỷ không?”

Thượng Quan Yên Uyển sửng sốt, cứng đờ trong giây lát, sau đó giả vờ thoải mái nói, “Con tất nhiên là tin rồi, nếu không Đại Đoan triều chúng ta sao lại có quốc sư chứ, quốc sư không phải vì Đại Đoan triều trừ ma diệt quỷ sao?"

Hoàng đế Nguyên Khang gật gật đầu, “Tuy ta cũng biết chuyện này, nhưng chưa bao giờ thực sự nhìn thấy nó. Nhưng ngày đó Hoàng gia gia đến gặp ta, người nói với ta, người ở địa phủ sống rất tốt, hơn nữa còn tìm được vài việc vặt để giải sầu.

Nói rằng khi còn sống người đã làm rất nhiều chuyện tốt, cho nên sau khi chết đi có thể không cần đi đầu thai chuyển thế, trực tiếp ở lại địa phủ làm quỷ sai. Vào những ngày lễ tết, người có thể trở lại thăm chúng ta.”

Hoàng gia gia thực sự, thật khó để diễn tả thành lời.

Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại thiên sách.

Thượng Quan Yên Uyển thấy tâm tình ông rất tốt, nhịn không được cười nói, “Phụ hoàng, người vẫn luôn nhớ Hoàng gia gia, hiện tại gia gia sống rất tốt, người không cần phải lo lắng nữa.”

Nguyên Khang đế vỗ vỗ tay nàng, “Quách Bình, con nói không sai, trong lòng ta còn có chuyện khác. Ta biết thời gian của ta không còn nhiều, hiện giờ Hoàng gia gia đến gặp ta, nghĩ đến hẳn cũng là để gặp ta một lần cuối cùng.”

Thượng Quan Yên Uyển mũi chua xót, nghiêng mặt dán vào mu bàn tay ông, “Phụ hoàng, người sẽ không sao, người sẽ sống lâu trăm tuổi, hoàng nhi không muốn xa người.”

Nguyên Khang đế nhẹ nhàng thở dài, “Nha đầu ngốc, con người đều phải chết, làm sao sống mãi được, phụ hoàng đã nghĩ thông rồi, con không cần quá đau buồn.”

Thượng Quan Yên Uyển nghĩ đến chuyện xảy ra ở kiếp trước, trong lòng vô cùng khó chịu, không nhịn được nói, “Phụ hoàng, không phải người vẫn còn có tâm nguyện chưa hoàn thành sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play