Nắng sớm mờ mờ, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu trên mặt đất những điểm đốm loang lổ, tựa như mặt hồ sáng lấp lánh.
Thượng Quan Yên Uyển ngồi trước bàn trang điểm, mặc cho mấy nha hoàn vẽ lông mày cho nàng, đôi mắt hơi nhắm lại, còn đang nghỉ ngơi.
Xuân U đứng một bên giúp nàng chải tóc, một bên thấp giọng hỏi, “Công chúa, hôm nay người mặc lễ phục, là muốn đi cung Thái Cực sao?”
Thượng Quan Yên Uyển vẫn nhắm mắt như cũ, “Đi thăm phụ hoàng, đã nhiều ngày không tới thăm người, nghe nói gần đây tâm tình phụ hoàng không tệ, thân thể cũng tốt hơn.”
Thu Khinh đang cúi đầu giúp nàng sửa sang lại quần áo, nghe vậy ngẩng đầu nói,“Công chúa, chuyện của Ngụy quốc công kia thì sao?
Lúc trước không phải hắn ta đến tặng người một ít lễ vật sao? Chắc hắn ta còn đang chờ bệ hạ ban thưởng đấy.”
Khóe miệng Thượng Quan Yên Uyển nhếch lên, cười lạnh nói, “Việc này ta tự khắc ghi nhớ, lần này đi thăm phụ hoàng, ta định nói với người chuyện này, Ngụy quốc công có công lao tất có khổ lao, tất nhiên là phải trọng thưởng.”
Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại thiên sách.
Thu Khinh thấy bộ dạng nắm chắc phần thắng trong tay của nàng, cười nói, “Xem ra công chúa đã nghĩ kĩ sẽ ban thưởng cái gì cho Ngụy quốc công.”
Một tay Thượng Quan Yên Uyển khẽ vuốt ve chiếc nhẫn phỉ thúy trên ngón trỏ, đáy mắt chợt lóe tinh quang, “Đó là đương nhiên, ta đã sớm nghĩ kĩ, từ lúc ta tỉnh lại ở Quỷ Môn Quan đã nghĩ kỹ rồi.
Từ lúc hắn ta cứu ta ở rừng U Minh thì ta cũng đã chuẩn bị tốt quà cho hắn rồi, chỉ là không biết Ngụy quốc công có thích món quà mà ta chuẩn bị tỉ mỉ cho hắn không đây.” Bên này chủ tớ ba người nói chuyện, bên kia Hạ Băng cùng Đông Âm chuẩn bị áo choàng cho Thượng Quan Yên Uyển chuẩn bị xuất hành.
“Đông Âm, sao ngươi lại thất thần vậy? Kể từ khi ngươi theo công chúa trở về từ U Minh, trông ngươi có chút kỳ quái, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông Âm nhăn lại, có chút khóc không ra nước mắt, “Hạ Băng tỷ tỷ, ta cảm thấy bản thân mình thật quá vô dụng, cái gì cũng không giúp được.
Lúc trước ta còn xung phong nhận việc, nói lá gan mình lớn, cái gì cũng không sợ, cuối cùng lại trở thành gánh nặng của công chúa.
Thu Khinh tỷ tỷ không sợ chút nào, so với tỷ ấy, ta cảm thấy bản thân mình quá vô dụng.”
Hạ Băng vỗ vai nàng ta an ủi, “Đây đều là việc nhỏ, ngươi không phải để trong lòng, công chúa chắc chắn sẽ không trách cứ ngươi đâu.
Dù sao chúng ta cũng chỉ là tiểu cô nương mười mấy tuổi, lần đầu tiên tiếp xúc với quỷ, chắc chắn sẽ rất sợ hãi, ta thậm chí mới nghe qua một chút, còn cảm thấy kinh sợ.
Ngươi có thể tự mình đi đến đó, đã là rất lợi hại rồi, vừa mới bắt đầu sợ hãi cũng không không sao, về sau sẽ ổn thôi.”
Đông Âm vừa nghe được lời này, lập tức hớn hở nói, “Thật vậy sao? Hạ Băng tỷ tỷ, công chúa cũng nghĩ như vậy sao?”
Hạ Băng gật đầu, đột nhiên lại nghĩ tới điều gì, khóe miệng hiện lên một nụ cười xấu xa, trêu chọc nói, “Ta thấy Lượng Sát ôm ngươi trở về, từ lúc nào mà ngươi thân thiết với hắn ta như vậy?”
Đông Âm vừa nghe thấy, liền nóng nảy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thiếu chút nữa dậm chân, “Ta không có, Hạ Băng tỷ tỷ, ngươi cũng không nên nói bậy.
Ta với cái khối băng kia một chút quan hệ cũng không có! Trong bốn tên ám vệ Xích, Mị, Võng, Lượng, hắn ta cả ngày chỉ bày ra một bộ mặt chết chóc, không nói một lời, dọa ta sợ chết khiếp.”
Hạ Băng trầm ngâm liếc nàng ta một cái, đảo tròn mắt, "Ồ? Vậy tại sao mặt ngươi lại đỏ như vậy?"
Da mặt Đông Âm hồng lên, trong đầu hiện lên một vài hình ảnh thoáng qua, cảm thấy toàn thân như sắp bốc khói tới nơi, quay đầu bỏ chạy không nói một lời.
Hạ Băng đi đến bên cạnh Thượng Quan Yên Uyển, vừa mới đứng yên, liền nghe Xuân U mở miệng, "Ngươi lại đi ức hiếp nha đầu kia à?"
Nàng ta lắc đầu vô tội, "Xuân U tỷ tỷ, ngươi cũng không nên vu khống ta, ta ấy có tật giật mình, nên mới thẹn thùng chạy đi."
Thượng Quan Yên Uyển quét mắt nhìn bọn họ một cái, rồi nói, "Hạ Băng, ta nhờ ngươi chuẩn bị thiệp, đã chuẩn bị xong chưa?"
Hạ Băng cung kính trả lời, "Tất cả đều đã chuẩn bị xong xuôi, công chúa, thái hậu, hoàng hậu và Trưởng công chúa là do tự tay nô tỳ đưa tới, Hoài Thục công chúa và Thiến Lam công chúa thì do Đông Âm đưa tới, còn lại các tiểu thư ở các phủ cũng lần lượt được đưa đến."
Thượng Quan Yên Uyển hài lòng gật đầu, lại nhìn về phía Xuân U, nói, "Xuân U, Bách Hoa yến chuẩn bị như thế nào rồi?"
Xuân U ngừng động tác tay, "Hồi công chúa, Bách Hoa yến gần như đã chuẩn bị xong xuôi, bao gồm thức ăn của ngày hôm đó, hoa để thưởng đã có cung nhân sắp xếp, tất cả đều được xem qua một lần."
Thượng Quan Yên Uyển nhướng mày cười nói, "Vậy thì tốt, phụ hoàng đã bệnh hơn nửa năm, không khí trong cung ngày càng u ám.
Vì thế mà hoàng tổ mẫu và mẫu hậu không buồn nghĩ đến việc ăn uống, đêm không thể chợp mắt, cả ngày không phải quỳ lễ Phật thì là ngồi sao chép kinh.
Hiện tại bệnh của phụ hoàng đã khá hơn, lần này có dịp tụ họp quây quần bên nhau, giúp mọi người vui vẻ trở lại.
Trong mắt Thu Khinh chợt lóe lên tia sáng, nếu đã như vậy, vì sao nhất định phải gọi hai vị công chúa kia đến? Rõ ràng là không thích các nàng ta, nhìn thấy chẳng phải là thêm khó chịu sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT