Thượng Quan Yên Uyển xoa cằm, trợn mắt nói,“Hiện tại phán quan sắp từ chức, còn có bổ khoái, về phần trạng sư.”
Nói xong, quay đầu nhìn về phía Thu Khinh, đột nhiên nở một nụ cười,“Thu Khinh, sao ngươi không đến làm trạng sư ở Quỷ Môn Quan? Ngươi luôn giỏi tư duy và có tài hùng biện. Ta thấy ngươi rất thích hợp.”
Thu Khinh, người đột nhiên được gọi tên, có chút lúng túng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nàng ta xoa tay, trái tim quay cuồng hàng ngàn lần.
Nàng ta vốn xuất thân danh gia vọng tộc, nhưng bởi vì là con của thê thiếp, địa vị có chút thấp, gia tộc phái nàng vào vì tranh đoạt chủ tử trong cung.
Nàng ta nghĩ rằng được phục vụ một chủ nhân cao quý và quý giá như công chúa đã là thắp hương cảm ơn tổ tiên phù hộ rồi.
Cho dù là tiểu nha hoàn, cũng nguyện ý cả đời ở trong cung lạnh lẽo cô quạnh này, cho đến khi chết già.
Nhưng chỉ có nàng ta biết loại giấc mơ nào ẩn sâu trong trái tim của mình.
Nàng ta cũng biết chữ từ nhỏ, mỗi lần nhìn thấy công chúa ngâm thơ, vẽ tranh, viết văn đều cảm thấy ngứa trong lòng.
Làm sao nàng ta có thể không phấn khích khi bây giờ đột nhiên nàng ta trở thành một trạng sư.
Cho dù đó là một trạng sư của địa phủ, vậy thì sao, những con quỷ đều là do con người biến thành.
Trong nháy mắt, một vài suy nghĩ vụt qua đầu Thu Khinh.
Nàng ta quỳ xuống trước mặt Thượng Quan Yên Uyển một tiếng “phịch”, và dập đầu một cách nặng nề, “Cảm ơn công chúa, Thu Khinh sẽ cố gắng hết sức và không bao giờ để công chúa thất vọng.”
Thượng Quan Yên Uyển giơ tay, ra hiệu cho Đông Âm. đỡ nàng ta dậy, cười nói,“Ta tin rằng ngươi có thể làm tốt.”
Thu Khinh và Đông Âm nhìn nhau, trong lòng đều tràn ngập vui sướng, một là thực hiện được hoài bão nhỏ nhoi của mình, hai là có thể vô tư lẻn ra khỏi cung, có thể nói là đã toại nguyện.
Mị Vũ đang đứng ở bên cạnh làm bộ dạng như không thấy gì, đột nhiên nghĩ tới việc gì đó liền hỏi,“Công chúa, Quỷ Môn Quan không phải còn thiếu sư phụ sao?”
Thượng Quan Yên Uyển không biết nghĩ tới cái gì, lông mày thanh mảnh nhướng lên, trong mắt sáng ngời sáng ngời như hoa đào nở rộ của mùa xuân, "Ta đã có ứng cử viên tốt nhất rồi, hắn nhất định là sư gia tốt nhất, ngươi yên tâm đi."
Đôi mắt đen của Xích Ly giống như vực sâu, hắn ta chỉ nhìn nàng thật sâu rồi lại quay đi.
Một cuộc trò chuyện có thể được coi là một niềm vui cho chủ nhà và khách.
Thượng Quan Yên Uyển rốt cuộc cũng bớt đi một chuyện, nàng cảm thấy vô cùng thư thái, buổi tối vừa chạm giường liền ngủ thiếp đi.
Vài ngày sau, khi ngày mười lăm đang đến gần, Cung Trọng Hoa bỗng nhận được một món quà.
Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại thiên sách.
Thượng Quan Yên Uyển ngồi trên chiếc ghế chạm trổ bằng gỗ lê, trong tay nghịch chén ngọc, vẻ mặt lãnh đạm.
Nàng nhìn người trước mặt quỳ rạp trên mặt đất, khóe miệng mang theo một nụ cười nhẹ, "Nói cho ta biết, đây là lễ vật quốc công đưa cho bổn cung à."
Tĩnh An quỳ trên mặt đất, trán chạm vào gạch lát sàn lạnh lẽo, cung kính đáp, “Thưa công chúa điện hạ, ngày ấy cứu giá chậm trễ, ngài quốc công cảm thấy áy náy sâu sắc.
Hôm đó trời mưa, thời tiết cực kỳ lạnh, quốc công sợ công chúa bị cảm nên sai hạ nhân mang cho công chúa ít thuốc bổ.
Bông sen tuyết này là do quốc công hái từ núi Vô Cực ở biên giới Tây Bắc, sau đó vội vàng gửi đến Thượng Kinh.
Không, ngay khi đến phủ, quốc công đã yêu cầu hạ nhân mang đến cho công chúa."
Thượng Quan Yên Uyển nghe vậy, liền cười lên một tiếng, nhưng nụ cười lại lướt qua con ngươi của nàng, căn bản không đạt tới trong mắt.
"Không ngờ Ngụy quốc công lại khiêm tốn như vậy. Khi đó hắn có công cứu giá, ban thưởng cho hắn còn không kịp, sao hắn lại cảm thấy áy náy?
Nói một cách hợp lý, lẽ ra nên là bổn cung tặng cho ngài ta một món quà, tại sao bây thì ngược lại rồi.
Làm sao bổn cung có thể cảm thấy tức giận vì điều này và làm sao ta có thể nhận bông sen tuyết quý giá như vậy?
Chỉ cần lấy bông sen tuyết này về, nói với Ngụy quốc công, bổn cung đã báo cho với phụ vương, mấy ngày nữa sẽ ban thưởng cho hắn."
Nghe nàng nói như vậy, Tĩnh An vội vàng dập đầu mấy cái, thận trọng nói,“Điện hạ xin thông cảm cho hạ nhân một lần nữa. Đây là hoa sen tuyết mà quốc công đặc biệt tìm cho người, cứ như vậy mang về thật sự rất khó.”
Thượng Quan Yên Uyển dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt một bên chăn, trong mắt phảng phất bị một tầng sương mù bao phủ, bên trong tựa hồ không có gì, nhưng hình như lại có một dòng nước ngầm đang hoành hành.
Một lúc lâu sau, Thượng Quan Yên Uyển ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười, hé đôi môi đỏ mọng, “Nếu là thành ý Ngụy quốc công, vậy bổn cung liền nhận, bởi vì bổn cung nợ ngài ta rất nhiều.
Bất quá bổn cung nhất định sẽ để hoàng thượng ban thưởng thỏa đáng cho Ngụy Quốc công, coi như là ban thưởng cho bông sen tuyết này.”