Lông mi Xích Ly rũ xuống, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, nhưng lời hắn ta ra lại khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo vô cùng,“Người ta nói oan có đầu nợ có chủ, nếu như không làm gì sai, sẽ không sợ nửa đêm quỷ gõ cửa.

Nếu có người bị ma quấn lấy, cả đêm không ngủ được, có nghĩa là họ đã làm điều gì trái với lương tâm của mình, những oan hồn đó đến lấy mạng, gậy ông đập lưng ông, cũng đừng trách ai khác!

Địa ngục hoang vắng vì ác quỷ đều ở nhân gian, chính là nói những con người xấu xa, mặt người dạ thú, coi thường mạng sống của người khác, có khi còn xấu hơn cả ma!

Xích, Mị, Võng, Lượng chúng thần còn không sợ, làm sao có thể sợ những con ma nhỏ kia!

Bất kể công chúa xảy ra chuyện gì, bất kể công chúa muốn làm gì, chúng thần sẽ cố gắng hết sức để duy trì nó! Quỷ trừ quỷ, có người ngăn cản, cũng giết!"

Thượng Quan Yên Uyển nghe vậy sửng sốt một chút, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt,“Đúng vậy, người còn không bằng quỷ!

Xích Ly bây giờ ta mới nhận ra rằng các ngươi lại là người sống minh bạch nhất.

Từ trước đến nay ta được bảo vệ kỹ lưỡng như vậy, ta không hiểu gì cả, nếu không phải tự mình trải qua tất cả, làm sao ta có thể tin được?

Nếu không phải là nỗi đau đớn khắc sâu vào trong tim, làm sao có thể hiểu được đạo lý này?

Đúng vậy, đôi khi lòng người so với quỷ còn khó lường hơn rất nhiều, và một số người còn tàn độc hơn cả quỷ!"

Nói xong câu cuối cùng, nàng cắn chặt răng, tựa như đang nghĩ tới một điều gì đó, trong mắt dần dần hiện lên một tầng đỏ sẫm, lửa giận bừng bừng.

Xích Ly vẫn đứng thẳng, khi nghe thấy tiếng cười của công chúa, hắn ta đột nhiên cảm thấy sau lưng có chút lạnh.

Hai người nhìn nhau, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu xen lẫn một chút bi thương.

Công chúa trở nên như vậy là do những chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Suy cho cùng cũng là do bọn họ cũng không bảo vệ tốt công chúa, đây thật sự tội không thể tha thứ!

Xuân U nhìn hai người ánh mắt có chút hoảng sợ, công chúa làm sao vậy, tiếng cười này nghe có chút đáng sợ? Tại sao xung quanh lại lạnh lẽo như vậy?

Thượng Quan Yên Uyển thoát khỏi những ký ức bi thương, một tay che mí mắt, nghiêm túc nói,"Đã như vậy, ta sẽ nói tất cả sự tình cho các người biết."

Xích Ly cùng Xuân U nhìn nhau, đồng thời đem ánh mắt hướng về phía nàng.

Sau khi Thượng Quan Yên Uyển nghe được những lời Xích Ly nói, tâm trạng của nàng đã thay đổi. Nàng muốn nói rằng trong lòng nàng vẫn còn chút sợ hãi nhưng bây giờ nàng đã không còn sợ hãi chút nào nữa.

Nàng ngồi xuống ngay thẳng, đem chuyện mình từng trải qua đời trước nói qua một lần với vẻ mặt rất bình tĩnh, như thể nàng chỉ đang nói về chuyện của người khác.

Đến nỗi chuyện của nàng và Vân Y Phỉ, nàng chỉ nói về chuyện cứu mạng cứu người, còn những mặt khác đều bị nàng cố tình lảng tránh.

Dù sao đây cũng là bí mật của hai người, nàng càng không muốn người khác biết đến chứ đừng nói là chia sẻ với người khác.

Thượng Quan Yên Uyển cuối cùng đã nói ra tất cả những điều bấy lâu nay đã chôn giấu trong lòng mình. Nàng cảm thấy như thể một tảng đá lớn trong lòng đã được nhấc lên. Nàng cảm thấy thông suốt hơn rất nhiều, ngay cả hơi thở của nàng cũng trở nên nhẹ hơn.

Xuân U và Hạ Băng còn đang đứng tại chỗ run rẩy nhưng họ vẫn lắng nghe, rồi họ nghẹn ngào khóc thút thít, Đông Âm cũng đã rơm rớm nước mắt.

Không ngờ công chúa lại gặp phải chuyện kinh khủng như vậy! Kia là rừng U Minh đấy!

Công chúa nằm đó đã lâu, nhưng đã chọn làm thẩm phán ma!

Nàng là công chúa quan trọng nhất trong triều đình, Kim Chi Ngọc Nữ, Kim Tôn Ngọc, công chúa, sao có thể làm sứ giả của âm phủ!

Càng nghĩ về điều đó, họ ngày càng trở nên buồn bã, thậm chí quên cả nỗi sợ hãi trong lòng. Những giọt nước mắt không ngừng lăn dài, nhưng lại sợ Thượng Quan Yên Uyển nhìn mà đau lòng nên họ đều cố nén nước mắt vào trong, đến nỗi ai cũng đều đỏ bừng.

Bốn thị nữ bên này đau lòng không kìm được nước mắt, mà bốn ám vệ bên kia cũng không cầm được nước mắt, trong lòng tràn đầy hối hận cùng áy náy.

Sắc mặt Xích Ly tái nhợt, trong lòng hối hận như lửa đốt, không thể khống chế, không thể ngăn cản, hắn không khỏi tự trách bản thân mình.

Nếu không phải vì chúng ta bảo vệ công chúa không tốt, công chúa đã không bị bắt cóc đến rừng U Minh, nếu công chúa không bị bắt cóc, cũng sẽ không làm thẩm phán ma!

Quốc sư sẽ không vì cứu công chúa mà hộc máu, hiện tại công chúa đối quốc sư lòng mang rất nhiều áy náy bởi vì cho hắn một đời bình thường, thậm chí nguyện ý làm quỷ sai dưới âm phủ!

Nghĩ đến sau này, công chúa sẽ sống mà trong lòng mang đầy sự áy náy, càng phải vĩnh viễn bị trói buộc cùng quốc sư, thậm chí có thể…

Nghĩ đến đây, hắn ta không khỏi nghĩ đến vẻ mặt Thượng Quan Yên Uyển khi nhìn thấy Vân Y Phỉ, tưởng tượng tương lai có thể phát sinh chuyện gì đó, Xích Ly càng thêm tự trách chính bản thân mình!

Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại thiên sách.

Mị Vũ chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, những người xung quanh cũng tỏa ra khí lạnh. Hắn ta không khỏi quay đầu nhìn về phía Xích Ly, trong lòng cũng không chịu nổi.

Hắn ta thầm nghĩ, bây giờ công chúa đã thành bộ dạng này, nghĩ đến Xích Ly đại ca nhất thời cảm thấy khó chịu cùng tự trách, nhất định sẽ nhận hết tội lỗi về mình.

Khó trách công chúa vừa mới tỉnh lại, nàng cũng không màng đến đau đớn, một hai lần đội mưa đi đến chỗ ở của quốc sư, thì ra là quốc sư đã hộc máu để cứu công chúa.

Là một quốc sư, tại sao hắn lại làm điều này?

Quốc sư chưa từng cùng công chúa có quan hệ, ngay cả nói chuyện cũng chưa nói được mấy câu, vì sao nguyện ý vì cứu công chúa mà rút ngắn mười năm tuổi thọ của mình? Hắn ta thật sự nghĩ không ra.

Hắn nghĩ đến khi công chúa gặp nạn, còn có thể dùng nhiều cách khác để cứu, hoặc là dùng tính mạng của người khác, tại sao một hai lại dùng tính mạng của mình?

Biết rõ quốc sư tuổi thọ không dài, nhưng hắn vẫn không chút do dự cho đi mười năm sinh mệnh của mình. Rốt cục sự hy sinh này là như thế nào?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play