Mứt trái cây mà Vân Y Phỉ mong muốn được nhận đột nhiên thay đổi bằng một nụ hôn ngọt ngào, khuôn miệng tràn ngập hương thơm nhàn nhạt của nàng, lúc đầu hắn mở to hai mắt vì bất ngờ, ngay sau đó lại liền ngửa cổ lên, hé môi ra, đáp lại nụ hôn của nàng.
Đầu lưỡi nhỏ của Thượng Quan Yên Uyển ngọt ngào mềm mại khẽ chạm vào miệng hắn, như có như không, có chút ngây ngô vụng về, rồi như thật cẩn thận, giống như móng vuốt mềm mại của mèo con, cào nhẹ trên da rồi lan đến tận trong tim.
Bên tai Vân Y Phỉ vang lên tiếng rên rỉ mềm mại mà tinh tế của nàng, giây lát lướt qua, thoáng qua ngưng lại quanh quẩn bên tai của hắn, khiến người ta ngứa ngáy không chịu nổi, chỉ muốn đem con người nho nhỏ trong lòng ngực nuốt chửng.
Đôi tay của Thượng Quan Yên Uyển ôm lấy cổ hắn, tại khe hở bên môi hắn, thở ra hơi thở nóng bỏng mà thơm ngọt, “Y Phỉ ca ca, mứt trái cái này có đủ ngọt không? Huynh còn sợ đắng không?”
Tiếng nói ngọt ngào của Thượng Quan Yên Uyển vang lên ở bên tai, một hơi thở nóng rực phả ra trước mặt hắn.
Vân Y Phỉ đột nhiên tăng thêm lực cánh tay, đem nàng ôm chặt chẽ trước ngực, trong giọng nói mang theo chút thỏa mãn,“Mứt hoa quả của Uyển Uyển tất nhiên là vô cùng ngọt ngào, từ nay về sau mứt hoa quả của muội chỉ có thể là của huynh!
Xem ra trên phố sau này sẽ lại có thêm một tin đồn, tật sợ đắng của quốc sư không cần chữa cũng đã khỏi, trong sự việc này còn cất giấu bí mật nào đây.”
Thượng Quan Yên Uyển được cánh tay ấm áp của hắn ôm lấy, nàng chỉ cảm thấy thân thể mình ngày càng mềm mại, càng ôm chặt lấy cổ của hắn, nhẹ nhàng mà cọ vào người hắn như một chú mèo con,“Nói như vậy, bổn cung đã vô tình cung cấp tài liệu cho các thuyết thư ở những quán trà và tửu lâu trên phố.”
Vân Y Phỉ bị nàng cọ như vậy chỉ cảm thấy bên tai như có một đám lông tơ, cọ nhẹ một cái, trong lòng ngứa ngáy, nhưng không thể làm gì, vị đắng trong miệng đã biến mất từ lâu.
Vừa lúc hắn đang vỗ nhẹ lưng nàng, không biết đang suy nghĩ gì, sắc mặt hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc, trầm giọng hỏi, “Uyển Uyển, khi nào thì muội tới Quỷ Môn Quan nhậm chức?”
Thân thể của Thượng Quan Yên Uyển đột nhiên cứng đờ, một lúc sau mới thả lỏng, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, trong mắt không một chút sợ hãi, chậm rãi nói ra một câu, “Vào đêm trăng tròn của ngày 15.”
Vân Y Phỉ nhẹ nhàng siết chặt tay nàng, thương tiếc mà nhìn, mỉm cười, “Uyển uyển, không phải sợ, mặc kệ xảy ra chuyện gì, mặc kệ muội đi đâu, ta đều sẽ ở bên cạnh muội.
Chờ đến ngày mười lăm, ta sẽ cùng muội đi đến đó, tuyệt đối sẽ không để muội tổn thương gì hết.”
Thượng Quan Yên Uyển gật gật đầu, nhưng lập tức lắc lắc đầu, “Y Phỉ ca ca, chờ thân thể huynh tốt lên, muội sẽ đưa huynh đi cùng.
Nhưng hôm nay huỳnh vừa mới vì muội mà nghịch thiên sửa mệnh, nguyên khí đã đại thương, đây là thời điểm thân thể huynh yếu nhất, rất dễ bị ác linh nhập thể.
Hơn nữa khắp rừng U Minh đều là dã mồ, âm khí rất nặng, lúc này huynh ngàn lần không thể đi!
Lần này huynh nghe theo muội, có được không? Muội sẽ đưa Xích, Mị, Võng, Lượng theo cùng, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, huynh chỉ cần thoải mái nghỉ ngơi thôi.”
Vân Y Phỉ sự thấy kiên quyết trong mắt nàng, lại mang theo vài phần lo lắng, trên mặt miễn cưỡng nở một nụ nhàn nhạt chua mà xót cười.
Hắn lại đem nàng ôm vào trong lòng ngực, hôn lên trán nàng một cái, ánh mắt nhẹ lóe lên tia sáng, lúc lâu sau mới nói ra một chữ,“Được.”. Cập nhật tгuуện nhanh tại -- TR𝖴MTR𝖴𝖸ỆN.𝚅N --
Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại thiên sách.
Thượng Quan Yên Uyển thấy hắn gật đầu đáp ứng, tảng đá trong lòng lớn cuối cùng buông xuống, trên mặt hiện lên vẻ hài lòng mà cùng hắn nhìn nhau cười.
Hai người ở trong phòng nói chuyện một lúc lâu, thời điểm Thượng Quan Yên Uyển sắp sửa rời, lại bị Vân Y Phỉ kéo tay lại.
Nàng chớp chớp đôi mắt, có chút khó hiểu mà nhìn về phía hắn, nhỏ giọng hỏi,“Y Phỉ ca ca, huynh còn có chuyện gì sao?”
Vân Y Phỉ ngồi ở trên giường, ngẩng đầu vọng nàng, đối diện ánh mắt chân thật của nàng, đôi mặt hắn tràn đầy sự ôn nhu mà ngắm nhìn.
Hắn lấy một túi thơm gối từ dưới gối đem ra, đưa lên trên tay nàng, cẩn thận dặn dò, “Đây là ấn đuổi quỷ, nhưng chỉ dùng cho những tiểu quỷ có pháp lực kém, chỉ cần đem thứ này ở bên mình, bọn chúng sẽ liền biến mất.
Đây là ấn hóa quỷ, chủ yếu dùng cho các ác linh có nghiệp chướng nặng, có thể làm suy yếu tà khí trong người bọn chúng, giúp các người có thể dễ dàng đối phó.
Xích, Mị, Võng, Lượng tuy là các ám vệ cực lợi hại, nhưng có lẽ đây là lần đầu bọn họ đối phó với quỷ, phỏng chừng sẽ không có kinh nghiệm gì.
Thời điểm này, các người nên cẩn thận tránh bị các tà khí xâm nhập vào người.”
Thượng Quan Yên Uyển siết chặt túi thơm trên tay, trong mắt tràn đầy ánh sao nhỏ bé sáng ngời, xoay người hôn lên môi hắn, sau đó liền chạy chậm rời đi, “Muội biết rồi, Y Phỉ ca ca, ngày khác lại đến thăm huynh.”
Vân Y Phỉ nhìn hình bóng nàng rời, nụ cười trên mặt dần tắt đi, mắt đen như u đàm giống nhau, đôi mắt đen láy như vực sâu, quai hàm duỗi ra thành một đường cong sắc bén, hồi lâu sau mới dần dần buông tay ra.
“Uyển Uyển, nếu có người dám tổn thương muội, bất luận là người hay quỷ, ta đều sẽ không bỏ qua!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT