Trong sảnh, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn người đó, hoặc là nghi ngờ, hoặc là đồng tình, hoặc là ngưỡng mộ, hoặc là chế giễu, nhưng dám mở miệng vào thời điểm này, hẳn cũng là một người có gan lớn.

Người bước ra nói thay Tưởng quý phi, không ai khác chính là An quý nhân Lộ Thư Liên mới được sủng ái, là thứ nữ của Lại Bộ thị lang, đồng thời cũng là dì của Mục Hàn San.

Dựa vào tuổi tác, ngoại hình, nhan sắc nổi bật của bản thân nên khi vừa mới vào cung ả đã rất được sủng ái.

Đáng tiếc ngày vui chẳng kéo dài được bao lâu, long chủng còn chưa kịp mang, hoàng đế Nguyên Khang đã ngã bệnh.

Vì để có thể có được chỗ đứng trong cung, ả buộc phải tìm được người chống lưng.

Hoàng hậu là người đứng đầu trong lục cung, ngoại trừ Thục phi có quan hệ thông gia, chỉ có thể thân cận chứ không thể dựa dẫm vào bà.

Tính tình Thục phi tựa như ớt cay đỏ, tất cả nữ nhân trong hậu cung muốn trốn tránh bà ta còn không kịp, huống chi là đến gần.

Hiền phi là một con hổ mặt cười, gặp ai cũng cười nhưng lại xa cách hết thảy, cũng không bao giờ kéo bè kéo cánh.

*hổ mặt cười: ví với người bên ngoài thì cười nói vui vẻ, bên trong thì vô cùng độc ác.

Suy đi nghĩ lại, người cuối cùng có thể bám vào chính là Tưởng quý phi.

An quý nhân thấy mọi người đều nhìn chằm chằm vào mình, nhưng trên khuôn mặt không hề có chút gì là hoảng sợ, liền cười nhạo.

“Các tỉ muội nhìn ta làm gì, chẳng lẽ ta nói không đúng sao? Quý phi nương nương là một phi tần cao quý, chẳng lẽ không thể dạy cho một tần vị một bài học sao?”

Tưởng quý phi tán thưởng mà liếc nhìn nàng một cái, thân thể ngồi đến thẳng tắp, khóe miệng mang theo ý cười đắc ý.

Khóe mắt Cảnh tần khéo liếc nhìn ả một cái, rồi lại nhanh chóng cúi đầu, nhằm giấu đi ám quang lóe lên trong ánh mắt, cũng không có ý định nói chuyện.

Hiền phi và Thục phi dường như không nghe thấy gì, vẫn bình tĩnh uống trà, toàn tâm toàn ý xem kịch hay.

Cuộc tranh cãi nội bộ gần như không có hồi kết bỗng dưng bị dừng lại bởi một tiếng hô to, “Hoàng hậu nương nương giá lâm.”

Tất cả mọi người đồng loạt đứng dậy, khom mình hành lễ, “Hoàng hậu thiên tuế thiên thiên tuế.”

“Tất cả hãy bình thân.”

Mọi người đứng thẳng, nhìn về phía trước, hoàng hậu còn dẫn theo Quách Bình công chúa, đầu tiên là sửng sốt, sau lại nhanh chóng khôi phục biểu tình.

Mặc dù lễ nghi và luật lệ của triều đại quy định rằng chỉ có hoàng tử mới có thể tham gia tế lễ, còn công chúa thì không thể, nhưng nàng công chúa có địa vị cực kì cao quý lại là một ngoại lệ.

Ví dụ như đại công chúa Thượng Quan Khanh Mẫn, trước kia khi chưa xuất giá, cũng sẽ tham gia tế lễ.

Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại web thiên sách.

Trần hoàng hậu ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng nói, “Vừa rồi trước khi tới sảnh đường, ta nghe được các tỉ muội ở đây nói chuyện đùa giỡn, không biết đã nói gì, mọi người có thể nói ta nghe một chút không?.”

Khi Trần hoàng hậu lên tiếng, tất cả mọi người đều lo lắng thấp thỏm, tưởng chừng như đang nói chuyện phiếm, nhưng thực chất là đang hỏi tội.

Khi hoàng hậu còn chưa đến, các ngươi đã làm ồn ào cả sảnh đường, việc này đúng là bất kính.

Tưởng quý phi chỉ dám ngồi thẳng, đôi môi đỏ mọng mím chặt không dám hé nửa lời, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ cần bà ta không mở miệng thì đương nhiên sẽ không có ai dám lên tiếng.

Đáng tiếc, bà ta đã quên mất còn có một Thục phi luôn luôn không vừa mắt với bà.

“Hoàng hậu nương nương, vừa rồi quý phi tỷ tỷ đang dạy lại quy củ cho bọn muội.”

Trần hoàng hậu khẽ cười nhạt, “Ồ, nếu muốn nói về các tỉ muội, trước khi vào cung thì bọn họ đã thuộc nằm lòng quy củ trong cung rồi, không phải sao?

Ta không ngờ rằng lại có người không hiểu quy củ, đây hẳn là một chuyện rất mới mẻ.

Tưởng quý phi, muội có điều gì muốn nói với ta không, rốt cuộc muội muốn dạy lại quy củ gì?”

Tưởng quý phi nghe được Thục phi mở miệng vào thời điểm như vậy, trong lòng run lên, quả nhiên bị đẩy lên hứng mũi chịu sào.

Trên mặt bà ta nở nụ cười nhạt đáp, “Hoàng hậu nương nương, lời mà Thục phi muội muội vừa nói thật sự nghiêm trọng.

Có người ở đây, sao ta dám dạy lại quy củ các tỉ muội.

Chỉ là ta thấy lời nói của Cảnh tần không phù hợp nên đã mở miệng nhắc nhở một vài câu, việc này không thể coi là dạy lại quy củ được.”

Sau khi dứt lời, Tưởng quý phi mới ngẩng đầu lên, rồi bà ta lại liếc nhìn Thượng Quan Yên Uyển bên cạnh Hoàng Hậu một cái, chợt cảm thấy sống lưng lạnh buốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play