Bàn tay trong tay áo của Tôn Khải Yến nắm chặt lại, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, khóe miệng cố nặn ra một nụ cười, "Công chúa, người có phải là đang nói đùa không, thần sẽ rơi đầu mất."

Thượng Quan Yên Uyển giả bộ hiểu rõ, sắc mặt vẫn thờ ơ như cũ, nhàn nhạt nói, “A, quốc công yên tâm, ta chỉ nói đùa thôi.

Quốc công tận trung vì nước như vậy, sao có thể làm ra chuyện tày trời như mưu quyền soán vị cơ chứ, ngươi đừng để trong lòng. Lại nói, quốc công đã không muốn giang sơn của Thượng Quan gia ta, những chuyện khác đương nhiên là chuyện nhỏ, quốc công nói đi."

Tôn Khải Yến đã ra chiến trường từ năm mười tuổi, gã đã chiến đấu một cách ác liệt trong năm năm ở quân đội, lãnh đạo đội quân Khai Bình bất khả chiến bại, chưa bao giờ sợ bất cứ ai.

Nhưng bây giờ đối mặt với Thượng Quan Yên Uyển, tuy nàng chỉ là một tiểu công chúa sống trong nhung lụa, gã vốn tưởng rằng có thể tùy ý mà nhào nặn nàng, nhưng xung quanh nàng lại có một loại áp lực đè nén khiến gã không thở nổi.

Gã áp chế sóng gió trong lòng, tận lực làm ra vẻ bình tĩnh, thấp giọng nói, "Công chúa đã nói như vậy, vậy thần cũng không khiêm tốn nữa, thần muốn xin bệ hạ ban hôn."

Ban hôn? Ban hôn là ổn rồi, đó chính là điều nàng muốn.

Trên mặt Thượng Quan Yên Uyển không lộ ra chút kinh ngạc nào, tựa hồ đoán được gã sẽ nói lời này, giả vờ suy nghĩ một chút, nói, “Ban hôn cũng không phải là không thể. Dù thế nào đi nữa, Quốc công đã cứu mạng bổn cung. Khi bổn cung trở về sẽ nói rõ với phụ hoàng, quốc công ở trong phủ đợi tin vui đi."

Nàng thực sự đồng ý! nàng đồng ý dễ dàng như vậy!

Sắc mặt của Tôn Khải Yến phức tạp, trong lòng càng thêm hỗn loạn, gã chưa từng nghĩ tới mình lại đạt được tâm nguyện dễ dàng như vậy!

Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại web thiên sách.

Gã hơi nghi hoặc nhìn Thượng Quan Yên Uyển, dường như đang suy tư về độ tin cậy trong lời nói của nàng.

Thượng Quan Yên Uyển không để cho gã kịp phản ứng, chỉ cười cười xoay người rời đi.

Điều mà Tôn Khải Yến không nhìn thấy là khi Thượng Quan Yên Uyển quay đầu, đôi mắt nàng trở nên lạnh như băng, nụ cười như có như không trước đó biến thành một tia châm chọc.

Xích Ly nhìn Thượng Quan Yên Uyển đi tới, thấy trên khuôn mặt nàng lộ ra thần sắc khác thường, tựa hồ rất vui mừng, hai mắt thậm chí còn sáng lấp lánh, nhưng khóe miệng lại cong lên một cách giễu cợt.

"Công chúa, người trở về cung sao?"

Thượng Quan Yên được Thu Khinh đỡ vào xe ngựa, nhỏ giọng nói, "Ừ, trở về cung."

Mà bên kia, Tĩnh An cẩn thận đi theo sau Tôn Khải Yến, thấp giọng hỏi, "Chủ tử, công chúa đã đồng ý yêu cầu của ngài sao?"

Tôn Khải Yến thần sắc nghiêm túc, ánh mắt như vực sâu, "Đồng ý rồi."

Đã đồng ý rồi sao mặt mày còn ủ ê như vậy? Nhìn thế nào cũng không giống dáng vẻ vui mừng a.

Tĩnh An khó hiểu, không nhịn được hỏi, "Vậy tại sao chủ nhân còn lo lắng như vậy?"

Tôn Khải Yến dừng lại, ngẩn người, một lúc sau mới tiếp tục đi về phía trước, giọng nói lạnh lùng khó tả, "Chính vì nàng đã đồng ý quá dễ dàng, nên ta càng ngày càng cảm thấy bất an, luôn cảm thấy có gì đó không ổn."

Tĩnh An cúi đầu nhìn mũi chân của mình, cẩn thận giữ khoảng cách với gã, “Chủ tử, công chúa không rành thế sự, ngài không cần suy nghĩ nhiều.

Quách Bình công chúa là quý tôn quý nhất của Đại Đoan triều, hoàng thượng, hoàng hậu, thậm chí cả thái tử và lục điện hạ đều vô cùng yêu quý nàng, chỉ cần là việc nàng muốn làm, nhất định việc ấy sẽ thành hiện thực."

Chân mày của Tôn Khải Yến nhướn lên sau đó cau lại, "Thật vậy sao? Nhưng mà, Tĩnh An, ngươi sai một chuyện, không phải nàng không rành thế sự, ngược lại, trong lòng nàng có rất nhiều suy nghĩ."

Tĩnh An lộ ra vẻ nghi hoặc, "Chủ tử, ý của người là sao ạ? Mọi người trong Đại Đoan triều đều biết Quách Bình công chúa được nuông chiều từ bé.

Khi lớn lên, thậm chí còn ngang ngược và ương ngạnh hơn, bộ dạng dường như không quan tâm đến điều gì nhiều, vậy tại sao công chúa lại có nhiều suy nghĩ như vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play