Xuân U dò xét vẻ mặt của một số người, trước hết đứng ra nói,“Nghe nói ở vương triều có hai người đàn ông ưu tú nhất, là tình lang trong mơ của rất nhiều cô gái. Một người mang mỹ mạo như tiên nhân chính là quốc sư đại nhân, người còn lại là Ngụy quốc công Tôn Khải Yến.

Cha của Ngụy quốc công là vị Khai Bình Vương tiếng tăm lừng lẫy, Tôn Đã Minh, mười bốn năm trước, Khai Bình Vương từng là thống lĩnh của cấm quân nhưng vì tội không bảo vệ được chủ nhân bị điều khỏi kinh thành, đưa quân đến biên giới Hàm Dương ở Tây Bắc, đóng giữ biên thành.

Nghe nói rằng Khai Bình Vương bị suy sụp vì bị giáng chức, ông đã qua đời trong vòng ba năm. Sau cái chết của Khai Bình Vương, Tôn Khải Yến trực tiếp kế thừa tước vị và trở thành Ngụy quốc công.

Ngụy quốc công tuy còn trẻ nhưng ngài ta vô cùng dũng cảm, ngài đã dùng tinh thần sắc đá để trấn áp cuộc nổi loạn ở biên thành. Chỉ trong hai năm, những kẻ thù quấy phá biên giới đã phải khiếp sợ.

Sau đó, với thành tích xuất sắc trong quân đội, ba năm trước, ngài ta được điều về kinh thành, vì chỉ huy đội Khai Bình nổi tiếng, ngài lại một lần nữa trở thành nhân vật mới nổi trong triều. Ngụy quốc công mới hai mươi tuổi nhưng đã đạt được thành tích như vậy, được coi là hiếm có.

Và vì vẻ ngoài đẹp trai của ngài, những thiếu nữ sắp kết hôn đến kinh thành càng đổ xô đến gặp ngài nhiều hơn. Những năm gần đây ngài rất được chú ý, các nhà giàu có quyền thế đều muốn thu ngài làm con rể và ngài ta cũng là người duy nhất có thể đem so sánh với quốc sư.”

Thượng Quan Yên Uyển nghe xong, nhàn nhạt thở dài một hơi, nàng thật sự là phi phàm, kiếp trước nàng có thể yêu gã, xem ra không có bị hỏng đầu óc, đại khái là vì một số chuyện phù phiếm.

Dù sao kinh thành cũng có hai đại nhân vật có thế lực, một là quốc sư không thể đạt được, hai là người cố ý thân cận với nàng, có thể tưởng tượng cuối cùng ai sẽ là người được chọn.

Chỉ là biết người biết mặt chứ không biết lòng, nếu nàng biết lúc đó Tôn Khải Yến đang nghĩ gì thì đã không có chuyện gì xảy ra rồi đúng không?

Kiếp trước gặp phải người không tốt, kết cục thê thảm như vậy, có lẽ chỉ có trong lúc nguy cấp mới nhìn rõ đâu là thật, đâu là giả.

Chỉ có tự mình trải qua mới biết được nó đau đớn như thế nào, trong đời này không được phép lặp lại sai lầm cũ.

Trên mặt Thượng Quan Uyển Uyển tràn đầy nỗi cô đơn cùng hối hận trước đây chưa từng gặp, nhẹ giọng nói, “Nghe nói quốc sư không còn bao nhiêu thời gian nữa.”

Xuân U và Hạ Băng nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu, hôm nay công chúa xảy ra chuyện gì, vì sao vẫn luôn hỏi về quốc sư đại nhân?

Trong lòng bọn họ khó hiểu nhưng vẫn đem những tin tức nghe được kể hết một lượt, tính ra thì công chúa cũng đã đủ tuổi cập kê tròn hai tháng rồi, nhưng đây là lần đầu tiên công chúa có hứng thú với một người đàn ông như vậy.

Tuy đối phương là quốc sư, địa vị cao hơn một chút, nhưng công chúa cũng là cành vàng lá ngọc.

Nghĩ như vậy, Đông Âm cũng đi tới, chậm rãi nói, "Quả thật tuổi thọ của quốc sư các triều đại đều không dài, ông cố và ông nội của quốc sư đều qua đời ở tuổi bốn mươi, riêng lão quốc sư chỉ mất ở tuổi ba mươi, và quốc sư vào cung Đông Thăng khi mới mười tuổi.

Nghe nói, mỗi một quốc sư khi sinh ra, số mệnh đã định, không thể phản kháng. Dù cho đó chỉ là truyền thuyết, nhưng không có lửa thì làm sao có khói, bề ngoài ai cũng kính trọng nhưng trong lòng lại muốn tránh xa vị quốc sư mệnh phạm cô tinh không vợ không con này.

Vì vậy, so với quốc sư, các gia tộc ở kinh thành coi trọng Ngụy quốc công hơn, dù sao cũng không ai muốn con gái nhà mình sớm thành góa phụ.”

Thượng Quan Uyển Uyển nghe Đông Âm nói như vậy nhíu mày, hắn rõ ràng biết tuổi thọ mình không dài, nhưng vẫn là nghịch thiên đổi mệnh.

Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên cảm thấy trong lòng nhói đau, như bị dao cắt nhẹ, không được, nàng không thể trơ mắt nhìn hắn chết, bất kể như nào, nhất định phải cứu hắn.

Thượng Quan Yên Uyển không biết đang nghĩ ngợi gì, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, lại hỏi,“Các người có từng nghe nói qua rừng U Minh chưa?”

Bốn nha hoàn vốn là đang nói cười vui vẻ, nhưng nghe được ba chữ này, lại không khỏi run lên.

Xuân U run giọng nhìn nàng,“Công chúa, tại sao lại đột nhiên nhắc tới rừng U Minh? Nô tì nghe một vị lão nhân trong cung nhắc tới, bà ta nói trước khi vào cung từng sống ở trấn Thanh Bình cách rừng U Minh không xa.

Người trong trấn nói rằng Khu rừng U Minh là khu rừng chết chóc, không ai dám đến đó vào ban ngày, chứ đừng nói đến ban đêm, ngay cả giữa ban ngày, thì nó vẫn u ám và đáng sợ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play