Nguyên Bảo có chút đau lòng, bởi vì hắn ta phát hiện người trước mặt khác xa so với chủ nhân mà nó biết!
Bánh Bao khịt mũi, lại liếm nốt dầu trên tay, nói, “Nguyên Bảo, ngươi đừng đau lòng a, chủ nhân vốn dĩ chính là người như vậy!"
Này, hai tên ngốc các ngươi rốt cuộc theo phe nào? Đây rõ ràng là muốn chọc tức nàng mà!
Thượng Quan Yên Uyển quay mặt đi, nhìn về phía Nguyên Bảo và Bánh Bao, bí mật duỗi bàn tay nắm chặt trong không trung.
Này là muốn làm gì?
Đôi đồng tử của Nguyên Bảo chợt loé lục quang, nhảy tới trước mặt nàng, nói, “Chủ nhân, Bánh Bao nói không sai, người chính là người, người chính là chủ nhân của bọn ta!
Ta vừa rồi chỉ nói hươu nói vượn, thứ ta thích nhất chính là cái phong thái đầy dối trá và coi thường mạng sống của chủ nhân!
Chủ nhân, người đưa tay ra là muốn cho ta năm thỏi vàng sao? Năm đồng vàng thôi cũng được!”
Bánh Bao kéo hắn ta sang một bên, híp mắt cười lớn nói, "Không phải, ý của chủ nhân là cho ta năm con gà quay nhà Vương lão nhị a."
Nguyên Bảo đứng thẳng, đập bàn tính lên mông hắn ta, hận rèn sắt không thành thép, nói, “Đồ ngu, lúc nào cũng chỉ biết ăn!
Ta nói cho ngươi biết bao nhiêu lần rồi, thỏi vàng rất có giá trị, một thỏi vàng có thể mua được một ngàn con gà quay!"
Bánh Bao nghe vậy khịt mũi coi thường, cứng rắn cãi lại, “Hiện giờ ta biến thành quỷ, cần nhiều vàng như vậy làm gì a, không bằng ăn một bữa gà quay cho no bụng!"
Hai tiểu quỷ vì bất đồng quan điểm, nhào lên đánh lộn, cả hai nhìn như hai cái bánh quẩy đang xoắn lại vào nhau.
Thượng Quan Yến Uyển khẽ thở dài, hai tiểu quỷ ngu ngốc, hành động của bổn cung còn chưa đủ rõ ràng sao!
Còn dám nói thêm một câu, xem ta dùng một tay vặn gãy cổ các ngươi như thế nào! Đến lúc đấy các ngươi muốn làm quỷ cũng không được!
Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại web thiên sách.
Mọi người trong đại sảnh nghe thấy lời Thượng Quan Yên Uyển nói, trái tim treo lơ lửng nãy giờ cuối cùng cũng hạ xuống, hoá ra chỉ là một trò đùa a!
Nhưng trò đùa này chẳng buồn cười chút nào! Suýt chút nữa doạ người ta sợ chết khiếp!
“Phịch” một tiếng, có lẽ tiểu thư nào đó thực sự bị doạ ngất, xem ra nàng ta không chịu nổi loại tra tấn này.
Trần Tú Oanh quay đầu lại nhìn một chút, tặc lưỡi, ầy, nãy nói đùa quá trớn, quả nhiên doạ người ta ngất xỉu.
Thượng Quan Yến Uyển nhàn nhạt liếc mắt nhìn, tay phải xua xua, “Mị Vũ, đem vị tiểu thư này đưa ra đình Hồ Tâm."
Lời vừa dứt, một bóng đen lao ra, vác vị tiểu thư kia lên vai, chẳng bao lâu, người đã được đưa tới bên kia.
Mọi người nhìn hai người dần khuất khỏi tầm mắt, sợ tới mức nuốt nước miếng, ngồi thẳng dậy.
Thượng Quan Yên Uyển lần nữa quay lại vấn đề ban đầu, nhìn về phía Tôn Tư Nhu, cho nàng ta một ánh mắt khích lệ.
“Ngươi mau nói cho bổn cung, vừa nãy có phải có người đã đẩy ngươi xuống nước?''
Đột nhiên bị gọi đến tên, Tôn Tư Nhu có hơi sững sờ, chớp đôi mắt vô tội nhìn về phía nàng.
Thượng Quan Yên Uyển cực kỳ nhẫn nại, nhẹ giọng trấn an nàng ta, "Đừng sợ, ngươi nói cho ta biết, có phải có người đã đẩy ngươi từ phía sau? Ta sẽ phân xử cho ngươi.”
Đôi đồng tử của Tôn Tư Nhu khẽ động, như được ánh mắt của nàng cổ vũ, chậm rãi gật đầu, thanh âm tuy nhỏ, nhưng vẫn mở miệng, "Đúng vậy, có người đã đẩy ta."
Mọi người nghe đến đây đều hít một hơi, sao lại có người ác độc như vậy, to gan lớn mật đến cả muội muội của Ngụy quốc công cũng dám hại?
Thu Khinh sớm đã biết là Thượng Quan Yên Phi động tay, đương nhiên suy nghĩ của nàng ta sẽ khác mọi người, nàng ta đứng đó, không tỏ vẻ kinh ngạc chút nào.
Lúc này thứ khiến nàng ta tò mò hơn cả là vì sao công chúa lại đứng ra thay mặt Tôn Tư Nhu đòi lại công bằng? Vì sao lại muốn giúp đỡ nàng ta?
Thu Khinh khó hiểu nhìn Thượng Quan Yên Uyển, lòng tràn đầy nghi hoặc.
Tôn Tư Nhu là muội muội của Ngụy quốc công, mà công chúa hận gã ta thấu xương, không phải cũng nên hận Tôn Tư Nhu sao?
Cho dù không hận nàng ta, cũng không cần phải bênh vực nàng ta trước mặt mọi người như vậy a. Làm vậy sẽ chỉ khiến mọi người chú ý hơn đến công chúa mà thôi.
Ai không biết nội tình, còn tưởng rằng công chúa yêu ai yêu cả đường đi lối về!
Rốt cuộc công chúa bị làm sao vậy? Biết rõ sẽ khiến bản thân gặp bất lợi, tại sao lại muốn giúp Tôn Tư Nhu?
Trong lòng nàng rốt cuộc đang suy nghĩ gì thế? Thật khó đoán mà!
Thượng Quan Yên Uyển hài lòng gật đầu, lại nhìn sắc mặt trắng bệch của Thượng Quan Yên Phi, lạnh lùng nói, “Hoàng muội, muội đã nghe rõ chưa? Chính miệng Tôn tiểu thư thừa nhận có người đẩy nàng ta.”
Vẻ mặt Thượng Quan Yên Phi sợ hãi, lòng nơm nớp lo sợ, mí mắt co giật kịch liệt, mơ hồ có một loại dự cảm không may, vừa định mở miệng phản bác, Thượng Quan Yên Uyển lại lên tiếng.
“Hoàng muội, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng mở miệng! Nếu hôm nay Tôn tiểu thư không nói, ta nhất định cũng sẽ tìm ra người kia!
Xích, Mị, Võng, Lượng ở bốn phía, không ai có thể thoát khỏi tầm mắt bọn họ!"
Thân thể Thượng Quan Yên Phi run rẩy kịch liệt, theo bản năng đảo mắt nhìn xung quanh, nàng nói không sai, Xích, Mị, Võng, Lượng vẫn ở đâu đó quanh đây.
Ả ta quên mất Xích, Mị, Võng, Lượng vẫn luôn ở cạnh bảo vệ Thượng Quan Yên Uyển!
Thượng Quan Yên Phi chậm rãi đứng dậy, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh băng, thần kinh căng chặt.
Ả nhìn mọi người cười nhạo, phẫn hận, hoặc nhìn ả với ánh mắt trào phúng, trong lòng trào lên một cỗ lửa giận, tràn ngập, nháy mắt quét khắp lục phủ ngũ tạng!
“Chát!! ”
Một cái tát sắc bén đột nhiên vang lên, như sấm sét, lần nữa khiến mọi người kinh ngạc, phá vỡ sự yên tĩnh trong căn phòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT