Tai nạn xảy ra trong tích tắc khiến tất cả mọi người đều không khỏi sững sờ mà mở to hai con mắt, không thể tưởng tượng được nhìn về phía người ngã trên mặt đất ở giữa đình.
"Phụt" một tiếng, không biết là vị thiếu gia hay tiểu thư nào không nhịn được mà bật cười.
Tiếng cười này giống như một ngòi nổ, theo sau đó là những tràng cười liên tục vang lên.
Thái hậu nhíu mày, vẻ mặt khẽ biến hoá, vị tiểu thư họ Cố này quả thật có sắc mà không có hương, chẳng được việc gì cả, quả nhiên lời đồn không đáng tin chút nào, vẫn là Quách Bình có cái nhìn sâu rộng.
Trần hoàng hậu thầm thở dài, quay đầu trừng mắt nhìn tên tội phạm đầu sỏ.
Trần Tú Oánh che miệng, vẻ mặt vô tội nhìn bà một cách đáng thương, cô mẫu, sao người lại trách con chứ? Chuyện này thật sự rất buồn cười, nên con mới không nhịn cười được!
Chung Linh Tụ âm thầm kéo tay áo nàng ta, đưa mắt ra hiệu cho nàng ta rồi thở dài theo sau. Nha đầu này thật biết cách khiến người khác không khỏi lo lắng, khó trách mẫu thân một hai dặn dò mình phải theo dõi sát sao.
Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại web thiên sách.
Hoàng hậu thấy nàng ta vẫn đang làm mặt quỷ, bất lực lắc đầu, sau đó mới nhìn xuống Cố Nguyệt Liễu đang nằm ở trên đất, vội vàng nói, “Các ngươi thất thần ra ở đấy làm gì, còn không mau đỡ tiểu thư dậy!"
Hoàng hậu nói xong, một số người không kịp phản ứng cũng đã tỉnh táo lại.
Sắc mặt Cố Nguyệt Đình tái nhợt, nàng ta hớt hải đi đến bên cạnh Cố Nguyệt Liễu, vội vàng nói, "Muội muội, muội muội, muội không sao chứ?"
Hai nha hoàn của Cố Nguyệt Đình là Mộc Tuyết và Thụy Tuyết đã kịp thời đỡ nàng ta dậy, có lẽ phần đầu đã bị chấn thương nên hiện tại nàng ta còn đang hôn mê bất tỉnh.
Cố Nguyệt Đình sợ tới mức nước mắt giàn giụa, chỉ biết nắm lấy tay của ả ta mà kêu, "Muội muội, muội muội."
Trần hoàng hậu cau mày, lập tức hạ lệnh, "Còn không mau truyền thái y đến!"
Khóe miệng của Thượng Quan Yên Uyển khẽ cong, "Mẫu thân, đây là nơi đình giữa hồ, thái y cũng không có cách nào tới đây được, không bằng chúng ta nên trực tiếp đưa nàng ta đến Thái Y Viện đi.
Nếu có chậm trễ dù chỉ là một chút, e rằng tính mạng của nàng ta thực sự có thể gặp nguy hiểm."
Trần Hoàng hậu nghe vậy, vội vàng ra lệnh, "Mau theo lời công chúa, đưa nàng ta đến Thái Y Viện."
Hốc nhãn của Cố Nguyệt Đình tràn ngập hơi nước, từng giọt lệ trên khóe mắt lăn xuống, nàng ta nắm chặt lấy tay của Cố Nguyệt Liễu khóc lớn, "Muội muội, muội muội."
Có lẽ do quá kích động, thân thể chịu không nổi, Cố Nguyệt Đình cũng hôn mê bất tỉnh, làm cho mọi người ai cũng luống cuống tay chân.
Thái hậu chỉ cảm thấy bên tai ù đi, đầu bắt đầu đau. Tâm trạng tốt ban nãy đều đã bị hai chị em nhà này phá hỏng, bà vội vàng phất tay, “Các ngươi không mau đưa đến Thái Y Viện, còn đứng thất thần ở đây làm gì nữa!"
Mọi người đều bị khí thế uy nghiêm của thái hậu dọa sợ một phen, động tác trở nên nhanh hơn, trong chốc lát đã đưa hai người lên thuyền đến Thái Y Viện.
Thượng Quan Yên Uyển đứng dậy, đi tới phía sau thái hậu, nhẹ nhàng giúp bà xoa ấn hai bên huyệt thái dương, “Hoàng tổ mẫu, tất cả đều do Quách Bình không tốt.
Vốn dĩ muốn nhân dịp ngắm hoa này, làm người và mẫu hậu vui vẻ, cùng nhau uống rượu thoải mái thả lỏng tâm tình một chút, nhưng cuối cùng lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, đã khiến cho hai người tụt hứng rồi."
Thái hậu khép hờ mắt, giơ tay lên vỗ vỗ mu bàn tay của nàng, nhẹ giọng nói, “Tại sao lại là lỗi của Quách Bình được chứ, đây rõ ràng là do hai người tỷ muội nhà họ Cố kia giở trò, tất cả là do hai người bọn họ làm!"
Những lời này rất nghiêm túc, chứng tỏ thái hậu đang rất tức giận, hơn nữa âm thanh cũng không quá lớn, vừa đủ để tất cả mọi người đều nghe thấy.
Các tiểu thư khác còn chưa kịp phô diễn tài nghệ đang háo hức liền bất động tại chỗ, bọn họ ngồi rất ngay ngắn như thể đang lâm đại dịch.
Trái lại, những người đã biểu diễn trước đó đang mừng thầm trong lòng, vốn dĩ tưởng rằng tất cả ánh hào quang sẽ đều bị Cố Nguyệt Liễu cướp trắng, nhưng cuối cùng lại xảy ra chuyện này, đúng là trong họa có phúc mà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT