6.

Ngày hôm sau, khi tôi đi ra ngoài với khuôn mặt ủ rũ, mẹ túm lấy tôi và nói: "Không phải mẹ đã bảo con sửa sang chút rồi sao?"

"Con làm rồi."

"Mày sửa soạn kiểu gì vậy? Thay quần áo buộc tóc lên hả?! Bộ dạng của con gái một chút cũng không có! Tao bảo mày sửa soạn cái mặt! Là trang điểm đó!”

Ồ.

"Không có mỹ phẩm."

"Tức chết tao rồi, lấy của tao dùng!"

“Rốt cuộc là ăn với ai chứ? Quan trọng vậy sao?”

“Hỏi gì mà hỏi, đến nơi sẽ biết.”

Có gì không thể nói chứ, che che đậy đậy thật khó chịu.

Đến nơi tôi mới biết bữa ăn mà họ nói đến không giống như bữa ăn mà tôi đã nghĩ!

Một bàn tròn lớn, hai gia đình.

Vị trí của tôi đối diện với cửa phòng riêng, mẹ tôi ở bên trái, một người đàn ông trông khoảng 30 tuổi ở bên phải, và mẹ anh ta ở bên phải người đàn ông đó.

Sau khi ngồi xuống, bố mẹ hai bên trò chuyện rôm rả, như thể đã quen biết từ nhiều năm.

Nhưng thỉnh thoảng, hình ảnh tôi và người đàn ông đó cứ đem lại cái cảm giác kỳ quái.

Phải đến khi họ vô tình hay cố ý biến chúng tôi thành một cặp, lúc này tôi mới nhận ra.

Xem mắt?!

Người đàn ông bên cạnh thấy sắc mặt tôi không ổn liền quan tâm hỏi: "Em sao vậy? Em không sao chứ?"

Không có thời gian nói chuyện với hắn ta, tôi ngơ ngác nhìn sang bên kia "Mẹ?"

Lừa tôi đến đây chỉ để gặp người đàn ông hơn tôi gần chục tuổi này sao?

Thảo nào bí mật đến thế! Thảo nào không dám nói trước với tôi!

Nói rồi thì chắc chắn tôi sẽ không đến.

Bà ta đẩy tay tôi ra, "Con và Tiểu Triệu trò chuyện nhiều chút, người trẻ tuổi có nhiều chủ đề để nói hơn."

Rồi quay người tiếp tục nói chuyện với mẹ của người đàn ông.

Sự tức giận vì bị lừa dối ngày càng dâng cao, lý trí khiến tôi không thể tra hỏi ngay tại chỗ, nhưng tôi không thể ở lại lâu hơn được nữa.

“Con không được khỏe, con về trước.”

Không ngoài dự đoán, tôi nhận được ánh mắt lườm quýt như 2 lưỡi đao.

"Đứa trẻ này sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ, mới ngồi xuống không bao lâu, thức ăn còn chưa lên..."

"Mẹ! Con không được khỏe!"

Nghe vậy, người đàn ông cầm chìa khóa và đứng dậy, "Cô ơi, để con tiễn cô ấy."

Mẹ của người đàn ông, "Đúng, đúng, A Kiến có xe, Tiểu Chu không được khỏe thì để nó đưa con bé đến bệnh viện xem xem."

"Không cần, con..."

"Vậy nhanh đi đi! A Kiến à, Giai Hòa nhà chúng tôi làm phiền cậu rồi."

Tốc độ thay đổi khuôn mặt quá nhanh, không nghĩ cũng biết mẹ tôi muốn tạo không gian riêng cho tôi và hắn ta.

Chưa bao giờ nghĩ đến cảm xúc của tôi, thậm chí hỏi ý kiến ​​của tôi!

Lòng tôi bí bách khó chịu, có vài lời không tiện nói ra ở đây, chỉ có thể quay đầu bỏ đi.

Người đàn ông theo tôi ra ngoài và mở cửa xe trước.

Tôi không nhúc nhích, "Thật xin lỗi, chuyện hôm nay có thể là hiểu lầm, tôi còn chưa có ý định kết hôn."

Hắn ta dựa vào cửa xe, cười đến nỗi mỡ bụng rung lắc tứ tung nhưng những lời hắn nói khiến tôi lạnh hết cả người.

"Nhưng, bố mẹ cô đã nhận tiền từ gia đình tôi rồi!"

......

"Két (tiếng phanh xe)—"

"Mù à! Đi đường không them nhìn ngó gì là sao!"

"Tôi xin lỗi..."

Mặt trời ngả về tây, bầu trời dần dần chìm vào bóng tối, tôi đợi rất lâu, rất lâu cho đến khi đèn đường ngoài cửa sổ được bật sáng, ba bóng người quen thuộc xuất hiện, ba người bọn họ đang nói chuyện rôm rả, vừa nói vừa cười, thật hài hòa!

Không lâu sau, trong cầu thang vang lên tiếng bước chân, tra chìa khóa vào cửa rồi xoay người.

Tôi bật đèn lên và thấy mình đang ngồi lặng lẽ trong phòng khách.

Em trai tôi, "Sao không bật đèn lên?"

Ba tôi, "Chu Giai Hòa, ai dạy mày vô lễ như vậy? Lúc này không phải do trước mặt nhiều người như vậy thì tao đã dạy dỗ mày rồi."

Mẹ tôi nói: "Đúng vậy, mặt mày nhăn nhó, mày muốn tao và cha mày để mặt mũi ở đâu! May mà người ta không tính toán với mày, còn đưa mày về nhà!"Theo tao ấy à, đứa trẻ A Kiến này thật không tồi, biết ân cần!"

Bà ta nhìn quanh, "Nó về rồi à?"

"Bố, mẹ, con là 2 người sinh ra phải không?"

"Mày đang nói cái gì vậy!"

Bố tôi khịt mũi ngồi trên chiếc ghế sô pha bên kia, nhìn tôi mũi không ra mũi, mắt không ra mắt.

"Vậy tại sao lại đối xử với con như vậy?"

"Mày nói nhảm nhí gì vậy! Đối với mày sao cơ! Chúng tao không đối xử tốt với mày sao? Đủ rồi! Cho mày ăn, cho mày sống, nuôi mày lớn như này là chúng tao sai hả! Tao sinh mày, nuôi mày là sai hả?"

"Vậy nên bán tôi với giá 30 vạn?"

Bà ta nghe được chỉ chột dạ vẻn vẹn một cái chớp mắt, sau đó lại tiếp tục cái ngữ khí hung hãn kia.

"Cái gì mà bán hay không bán, nói khó nghe như vậy, cái này còn không phải là vì tốt cho mày sao! Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, A Kiến người ta gia cảnh giàu có, mày thì tướng mạo bình thường, người ta để ý đến mày là phúc đức rồi, đừng không biết tốt xấu!"

"Hắn có tiền liền muốn tôi gả cho hắn? Hắn lớn hơn tôi nhiều như vậy, tôi lại còn đang đi học! Các người cân nhắc qua cảm xúc của tôi chưa, hỏi qua ý kiến của tôi chưa! Cứ như vậy hận không được liền đem con gái mình cho người khác?"

Bố tôi, "Chu Giai Hòa, chú ý thái độ của mày! Có đứa con nào nói chuyện với cha mẹ như này à! Nó là một đứa trẻ ngoan, sau này mày sẽ phát hiện chúng ta là vì tốt cho mày!"

Ha ha ha ha......

Ngoài miệng thì êm tai đấy, nhưng bản chất vẫn là độc đoán, đã sớm sắp xếp xong xuôi, cuối cùng mới cho ta biết.

"Hắn ta là người như thế nào tôi không quan tâm! Tôi không thích hắn ta, cũng sẽ không gả cho hắn ta! Các người đem tiền đã nhận trả lại cho người ta đi!

"Trả gì mà trả! Tiêu hết rồi, không trả được nữa!"

Lòng tôi chùng xuống, "Tiền đâu?"

Bà ta tự tin nói: "Em trai mày và bạn gái của nó phải có nhà mới chịu theo nó về. Tiền tiết kiệm của nhà chúng ta cũng chỉ có mấy chục vạn nên bọn tao dùng vào đó rồi.

Bạn gái, nhà.....

Chỉ sợ là không phải lấy ra dùng, mà bọn họ sắp xếp đối tượng cho tôi là vì để lấy được ba mươi vạn kia!

Vì cho em trai mua nhà!

Thế nhưng nó mới mười bảy tuổi.

Vì cho đứa con trai đang tuổi vị thành niên mua nhà liền đem đứa con gái hai mươi hai tuổi còn chưa tốt nghiệp đại học bán đi.

Những giọt nước mắt mà vì tôi quật cường mà không chịu rơi cuối cùng cũng rơi xuống, cha mẹ tôi hết lần này đến lần khác đâm vào tim tôi không thương tiếc, lấy danh nghĩa yêu thương mà làm ra những chuyện đau lòng này.

"Mày đứng lại! Nói lời ngu xuẩn gì vậy! Cái gì mà không có chuyện thì đừng gọi mày về nhà, cái gì mà ai nhận tiền thì người đó gả! Lời của cha mẹ giờ mày không nghe nữa phải không?

Giọng nói của cha tôi lạnh lùng và cứng rắn, "Hôm nay nếu mày dám bước ra khỏi cửa này, sau này đừng quay lại nữa! Tao coi như nuôi một con sói mắt trắng, không có mày, một đứa con gái bất hiếu!"

Nước mắt như hạt châu chảy xuống, tầm nhìn đã mờ, tôi khựng lại, cuối cùng lao ra khỏi cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play