Người đàn ông cách mặt cô chỉ mấy centimet cau mày, dáng vẻ bất mãn, Tô Cẩm hơi ngửa ra sau, dịch cả ghế ra sau cách xa hắn một chút, lập tức đứng dậy.

Chiếc ghế trước mặt trống không, Lục Hi khẽ nhướng mày, đứng dậy vươn tay về phía Tô Cẩm.

“Hửm?” Tô Cẩm nghiêng đầu, có chút nghi hoặc.

“Đi thôi.” Lục Hi hơi cong môi mỏng, đôi mắt đào hoa lộ ra ý cười, “Còn như vậy anh sẽ thật sự không nhịn được.”

Không nhịn được cái gì?

Tô Cẩm sửng sốt, nhưng chưa hỏi ra miệng đã dừng lại.

Không nhịn được cái gì?

Dưới khán đài ở tiệc tốt nghiệp, cô gái bị những lời này thu hút sự chú ý, bỏ qua tức giận tò mò mở miệng hỏi.

Người đàn ông nghe vậy cười khẽ.

“Không nhịn được muốn ——” hắn hơi thay đổi sắc mặt, giọng nói trầm thấp nhã nhạn.

“—— hôn em.”

Đôi mắt đào hoa quyến rũ nhìn thẳng vào mắt cô, đáy mắt đầy ý cười.

Quay lại hiện tại, mặt Tô Cẩm hơi đỏ lên, không nhịn được cái gì còn cần hỏi sao?

“Sắc lang.” Cô ngước mắt trừng hắn một cái rồi xoay người muốn đi ra ngoài.

Sắc lang?

Cô gái hai má đỏ ửng, đôi mắt phượng hơi nhướng lên tự nhiên, khi trừng hắn sóng mắt lấp lánh, giống như một đầm nước trong veo gợn sóng xanh biếc.

Lục Hi nhướng mày, cánh tay còn đang vươn ra bắt lấy tay cô, hơi dùng sức một chút cô đã xoay người ngã vào lòng hắn.

Bị đánh lén bất ngờ, Tô Cẩm vòng tay ôm lấy cổ hắn để giữ thăng bằng, lúc định thần lại thì một đôi tay đã ôm ngang eo cô.

“Này!” Cô khẽ trách một tiếng, hơi giãy dụa nhưng lại bị ôm chặt hơn, dứt khoát từ bỏ giãy dụa, ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, chớp đôi mắt phượng, “Sắp bắt đầu rồi, chúng ta nên đi xuống thôi.”

“Sắc lang?” Lục Hi không để ý tới lời thúc giục của cô, chỉ hơi nhướng mày, hơi cúi người xuống.

Vốn dĩ Tô Cẩm cũng không thấp, lúc này còn đi giày cao gót, lại bị Lục Hi ôm chặt trong lòng, hắn vừa cúi người, chóp mũi hai người gần như thân mật chạm vào nhau.

Tô Cẩm hơi ngây người chớp chớp đôi mắt phượng, đôi mắt đào hoa quen thuộc trước mặt đột nhiên phóng đại, lông mi vừa dài vừa dày, sương mù nơi đáy mắt tan đi, ý cười tràn ra từng chút một.

“Phi lễ mới là sắc lang.” Chóp mũi của hắn nhẹ nhàng cọ cọ chóp mũi của cô, khóe môi cong lên, “Anh thế này gọi là ——”

Hơi thở ấm áp phả vào tai, Tô Cẩm định thần lại, môi hắn đã ghé sát vào tai cô.

“—— cầm lòng không đậu.”

Giọng nói ấm áp êm tai, giống như rượu ngon lâu năm, chỉ hương rượu thôi đã đủ khiến người ta say mê.

Mùi tóc quen thuộc của cô gái vương quanh mũi.

Lục Hi cúi người, hôn vành tai trắng như ngọc trước mặt rồi đứng thẳng dậy.

Khác với cảm giác nóng bỏng của hơi thở khiến Tô Cẩm giật mình, cô giơ tay nhéo vành tai, sắc mặt hơi ngơ ngác.

Dáng vẻ này của bé con vừa ngây thơ vừa đáng yêu, Lục Hi không khỏi mỉm cười, giơ tay định xoa đầu cô thì nhìn thấy kiểu tóc phức tạp, chỉ có thể từ bỏ tâm tư này. Cánh tay nâng lên kéo bàn tay mềm mại đang nhéo vành tai của cô xuống, nắm trong tay, mười ngón tay đan vào nhau, lúc này mới hài lòng nói.

“Đây là lợi tức.”

Lợi tức? Chẳng lẽ còn có tiền vốn?

Tô Cẩm cạn lời, giơ tay ấn ấn thái dương đang nhảy lên.

Người này, liêm sỉ đâu?

“Đi thôi, cũng sắp đến giờ rồi.” Lục Hi mặt đầy ý cười, kéo tay Tô Cẩm đi ra ngoài.

Hai người nắm tay nhau đi xuống cầu thang, phòng tiệc vốn có chút ồn ào đột nhiên an tĩnh một cách quỷ dị trong nháy mắt.

Châu liên bích hợp.

(Châu liên bích hợp 珠联璧合- xứng đôi vừa lứa)

Minh châu và mỹ ngọc. Lúc này, mọi người không thể nghĩ được từ ngữ nào khác.

Thấy hai người xuống dưới, Tô Trình Hải vẫy vẫy tay với bọn họ, đi lên sân khấu nhỏ tạm dựng.

Vì ở sân nhà Thâm Hải nên tiệc đính hôn lần này do Tô Trình Hải chủ trì.

“Đầu tiên, xin cảm ơn sự hiện diện của mọi người,” Tô Trình Hải đứng trước microphone nói: “Hôm nay ở đây đều là bạn bè thân thích của Tô gia chúng tôi, đều là người một nhà nên tôi cũng không nhiều lời nữa.”

“Lục Hi, Tiểu Cẩm,” ông vẫy tay với hai người dưới sân khấu, “Hai con lên đây.”

Tô Cẩm khoác tay Lục Hi đi lên sân khấu, đứng phía sau Tô Trình Hải.

“Hai người bên cạnh tôi đây, một người là con gái lớn của tôi Tô Cẩm, một người là Lục Hi nhà họ Lục ở Kinh Châu.” Ông chỉ hai người phía sau, vẻ mặt có chút cảm khái, “Trước đây ba tôi và ông cụ Lục từng có giao hảo, định ra hôn ước cho hậu bối hai nhà, trước khi qua đời ba đã nói chuyện này với chúng tôi, tôi và ông bạn Lục thương lượng một chút, dự định để hai đứa nhỏ tiếp xúc tìm hiểu, nếu có duyên thì cũng thuận theo tâm nguyện của hai ông cụ.”

“Bây giờ đã hơn nửa năm trôi qua, hai đứa nhỏ tâm đầu ý hợp, mặc dù đã có hôn ước, nhưng dù sao cũng danh không chính ngôn không thuận, cho nên ông bạn Lục đã đưa người nhà đến thương lượng với tôi, quyết định tổ chức lễ đính hôn này cho hai đứa nhỏ.”

Vì thân phận của Lục Hi nên trước đỏ chỉ có hai gia đình biết chuyện tai nạn xe và nhập viện, cũng không có tin đồn gì, hôm nay tiện thể lấy danh nghĩa lễ đính hôn này cho Lục gia một lý do xuất hiện ở Thâm Hải.

“Lục Hi.” Tô Trình Hải xoay người lại nhìn.

Lục Hi vẻ mặt nghiêm túc, đi về phía trước một bước, hơi cúi người nói: “Chú Tô.”

Tô Trình Hải khẽ gật đầu, một tay dắt con gái đến bên cạnh, nói với Lục Hi: “Tôi giao Tiểu Cẩm cho cậu, nếu cậu phụ con bé, Tô gia tôi cũng không phải không dám từ bỏ thể diện để từ hôn.”

Đối với những gia tộc như bọn họ, nhất cử nhất động đều phải chú ý đến thể diện, thậm chí đôi khi còn ảnh hưởng đến thị trường cổ phiếu. Nhưng nếu Lục Hi không phải định mệnh của Tiểu Cẩm, thì dù có liều mạng Tô gia cũng sẽ hủy bỏ hôn ước.

Hơn nữa tuy rằng sau một thời gian tiếp xúc, ông cũng khá hài lòng với người con rể tương lai này, nhưng vẫn phải có đòn phủ đầu.

“Xin chú Tô yên tâm.” Lục Hi đứng thẳng người, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt ba vợ tương lai, “Cháu sẽ không để bất kì ai làm tổn thương cô ấy, kể cả bản thân cháu.”

Không thề thốt nặng nề, chỉ là một câu nói vô cùng đơn giản, nhưng ngữ khí lại cực kỳ nghiêm túc.

Tô Trình Hải nhìn chằm chằm hắn một lúc, sau đó mỉm cười, cuối cùng khẽ thở dài.

“Tiểu Cẩm,” ông nhẹ nhàng vuốt phần tóc dài xõa sau lưng con gái, vẻ mặt cảm khái, nhẹ giọng nói: “Con trưởng thành rồi, sau này sẽ có một người đàn ông thay ba bảo vệ con.”

“Ba……” Tô Cẩm nhéo góc áo Tô Trình Hải, những mảnh vụ vốn chỉ tồn tại trong ký ức của Tô Cẩm hiện lên trong đầu, hốc mắt cô đột nhiên đỏ lên.

“Được rồi được rồi.” Tô Trình Hải nhìn đôi mắt đỏ hoe của con gái, vội vàng cười nói: “Chỉ là đính hôn thôi mà, còn lâu mới kết hôn, ba vẫn có thể bảo vệ Tiểu Cẩm thật lâu nữa.”

Thấy Tô Cẩm mỉm cười, ông mới cầm tay con gái đặt vào tay Lục Hi.

Hai bàn tay đặt lên nhau, Lục Hi nắm chặt bàn tay nhỏ của cô gái, hít vào một hơi thật sâu, đè nén thủy triều cuồn cuộn trong lòng, trên môi nở một nụ cười.

Đây là người mà hắn giữ trong lòng cả ngàn năm, mang tất cả chấp niệm và quyến luyến của hắn.

Vốn dĩ, chỉ vì muốn cô sống lại.

Nhưng không ngờ lại gặp được linh hồn của cô trong nhiệm vụ cuối cùng.

Từ khoảnh khắc đó, hắn đã điên rồi.

Mộ thân phận hoàn toàn mới, một gia đình thân thiết. Biết được cốt truyện, mặc dù cô sẽ có đề phòng với thế giới này, nhưng một nơi hoàn toàn xa lạ, không có ai biết quá khứ của cô cũng tự nhiên sẽ khiến cô cảm thấy an toàn.

Quá khứ trước đây không phải bất kham, nhưng sự phòng bị lâu dài lại khiến tâm tính vốn đã có chút thờ ơ của cô càng trở nên lạnh nhạt. Trừ dì Phó ra, không có người nào có thể khiến cô quan tâm, khiến cô để trong lòng.

Có những thứ, có những tình cảm, vì sợ bị tổn thương nên đến cơ hội tiếp xúc cũng không để lại cho mình.

Nhưng nếu là một thế giới hoàn toàn mới thì sao? Không có ai biết lai lịch của cô, không có ai sẽ tìm ra quá khứ của cô. Cô là đại tiểu thư được người nhà nâng niu trong lòng bàn tay chiều chuộng, lại biết rõ cốt truyện, cũng có đủ năng lực và địa vị để bảo vệ chính mình, thậm chí không cần đến sự phòng bị trước đây.

Chỉ khi tiềm thức xác nhận có thể tự bảo vệ mình, cô mới có thể suy xét đến những tình cảm khác, mới có thể suy xét tiếp nhận một người khác.

Mà đây, chính là cơ hội của hắn.

Không ai biết sau khi suy nghĩ cẩn thận hết thảy, đáy lòng hắn rốt cuộc dấy lên sóng gió động trời như thế nào, sau đó lại bị hắn cường ngạnh khóa vào đáy hồ ra sao.

Nhưng kể cả hắn đã sớm có chuẩn bị, thì khi nghe Tiểu Thất nhắc nhở cốt truyện bắt đầu, hắn vẫn không thể kiềm chế được, chịu đựng hồi lâu cuối cùng vẫn ra sân sớm.

Lần đầu gặp ở sân bay.

Thật ra không xem như lần đầu.

Từ sau khi biết Tô Cẩm đã thành Tô Cẩm Nhi, hắn sẽ nhìn xem cô qua Tiểu Thất bất cứ lúc nào rảnh.

Nhìn cô ban đầu mê mang bỡ ngỡ, nhìn cô từng chút thích ứng với thân phận mới này, nhìn cô mặt mày thanh diễm, lúm đồng tiền như hoa.

Cách màn hình lạnh băng, nhìn thấy nhưng không với tới được.

Sau đó, cuối cùng hắn cũng đã đến bên cạnh cô.

Đôi mắt kia quen thuộc đến thế.

Đôi mắt phượng hơi nhướng lên, đồng tử trắng đen rõ ràng, đáy mắt ngoài ba phần tò mò đánh giá, còn lại đều là lạnh nhạt không liên quan đến mình.

Giống như hình ảnh xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của hắn trong một ngàn năm qua.

Điên cuồng, muốn tiến lên, muốn ôm chặt lấy cô vào lòng, muốn hòa cô vào cốt tủy, vĩnh viễn không chia lìa.

Nhưng cuối cùng, hắn chỉ bình tĩnh nắm lấy tay cô, đặt lên mu bàn tay cô một nụ hôn nhẹ.

“Cẩm Nhi.” Hắn cầm lấy tay phải của cô, nhận chiếc nhẫn nhỏ từ Tô Trình Hải đeo vào ngón giữa của cô.

“Mang tạm, chờ em tốt nghiệp anh sẽ đổi cái khác cho em.”

Hắn thản nhiên nói, giọng lại nhỏ, đại khái chỉ có ba người trên sân khấu nghe rõ.

Tô Cẩm nhìn chiếc nhẫn trên ngón giữa của mình, thiết kế hình giọt nước, hoa văn chìm trang nhã, không có kim cương khoa trương, chỉ khảm vài viên kim cương nhỏ tạo thành một chữ L viết hoa.

L? Cô hơi thay đổi sắc mặt, nhận một chiếc nhẫn khác từ tay ba rồi đeo lên ngón giữa tay trái của hắn.

Quả nhiên, những viên kim cương nhỏ tạo thành một chữ T viết hoa.

Nhưng mà…… Tốt nghiệp sẽ đổi cái khác?

Nhẫn kết hôn sao?

Tô Cẩm cong cong khóe môi, lặng lẽ quay đầu nhìn ba mình một cái.

Chậc, quả nhiên đen mặt rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play