Nháy mắt đã nửa tháng trôi qua.

《 Hoa hướng dương 》 cuối cùng cũng quay đến cảnh cuối.

Bạch Hạo Tề đóng vai Trình Viễn cầu hôn Mộ Thanh đóng vai Đồng Dao.

“Xin lỗi.” Đồng Dao hơi cụp mắt, khẽ nói.

Nghe vậy, ý cười trên môi Trình Viễn cứng lại, sững sờ bất động một lúc, đôi mắt vốn sáng ngời dần ảm đạm đi, cuối cùng vụn vỡ thành những mảnh nhỏ.

“Đừng nói xin lỗi.” Hắn đứng dậy, nở nụ cười chua xót.

“Trình Viễn.” Đồng Dao trầm mặc một lát rồi ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng xinh đẹp đầy trịnh trọng, “Hãy quên em đi.”

“Được.” Trình Viễn khẽ cong môi, đưa chiếc nhẫn trong tay qua.

“Hả?” Đồng Dao ngẩn người.

“Không phải em muốn anh quên em sao? Nếu em không cần, anh chỉ có thể vứt nó đi, hơn nữa ——” Trình Viễn cười cười, “Nó đắt lắm đó.”

Đồng Dao nghe vậy không khỏi mỉm cười, đưa tay nhận lấy chiếc nhẫn, cầm chiếc nhẫn xinh đẹp trong tay, đáy lòng dâng lên cảm giác chua xót.

Cô đột nhiên nắm chặt tay, góc cạnh viên kim cương cắm sâu vào lòng bàn tay, cảm giác đau nhẹ lan ra.

“Tạm biệt.” Cô ngẩng đầu nhìn hắn một cái rồi xoay người rời đi.

Bóng dáng mảnh khảnh biến mất ở chỗ ngoặt, Trình Viễn hơi ngẩng đầu lên, bông tuyết đầu đông rơi xuống mặt hắn, mang đến cảm giác lạnh thấu xương.

“Tạm biệt.”

Hắn khẽ nói, giọng hơi khàn, mắt đen đã ngấn lệ.

Ống kính kéo ra xa, bầu trời và mặt đất phủ tuyết trắng xóa, chỉ có người đàn ông mặc áo khoác đen đứng một mình lẻ loi.

“Cắt.” Lục Hi mở miệng. Giọng nói không lớn nhưng rất rõ ràng giữa phim trường đang yên tĩnh.

“Đóng máy rồi!” Không biết là ai dẫn đầu hô một câu, lập tức cả đoàn phim cũng trở nên sôi nổi. Ngay cả các diễn viên chính cũng nở nụ cười như trút được gánh nặng.

Mặc dù chỉ là một bộ phim truyền hình, nhưng đạo diễn Lục Hi lại yêu cầu rất nghiêm khắc, cho nên tất cả các diễn viên, đặc biệt là những diễn viên chính đều vô cùng vất vả. Nhưng tuy là vất vả, diễn xuất của mọi người dưới sự khắt khe của đạo diễn Lục Hi đều tiến bộ rất nhiều, huống chi còn làm việc cùng nhau lâu như vậy, cho nên khi nhìn nhau khó tránh khỏi cảm giác không nỡ khi chia tay.

Tô Cẩm đứng bên cạnh Lục Hi, nhìn mọi người vui mừng, sắc mặt hơi trầm tư.

“Em đang nghĩ gì vậy?” Lục Hi quơ quơ tay trước mặt cô.

“Đang nghĩ……” Tô Cẩm định thần lại, đáp: “Lúc bị từ chối, liệu Trình Viễn có cảm thấy lòng người khó đoán không?”

Lòng người khó đoán……

Ý cười trên môi Lục Hi cứng lại.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn khẽ lắc đầu trả lời: “Nhân vật dưới ngòi bút của em, hắn nghĩ gì em không biết sao?”

“Sao có thể biết được chứ?” Tô Cẩm quay đầu lại, đôi mắt phượng luôn trong veo có chút mờ mịt, “Người ta nói văn chương bổn thiên thành, diệu thủ ngẫu đắc chi. Khi em đặt bút viết câu chuyện này, là đi theo mạch lạc của nó, nhưng đến cuối cùng, ngay cả em cũng không biết, đây rốt cuộc là ý nghĩ của em hay là hướng đi vốn có của câu chuyện.”

(Văn chương bổn thiên thành, diệu thủ ngẫu đắc chi: Câu danh ngôn của Lục Du ý chỉ Văn chương vốn do trời sinh, có tài nghệ thì sẽ được)

“Có lẽ câu chuyện này đã xảy ra ở một thời không thật sự nào đó. Nhưng rốt cuộc là bọn họ vì em mà sinh, hay câu chuyện của em vốn dĩ đến từ bọn họ đây? Nếu là như vậy, thế giới của chúng ta thì sao?”

Thế giới này, rốt cuộc là vì cuốn sách kia mà xuất hiện, hay vốn dĩ đã tồn tại ngay từ đầu, chỉ là ngẫu nhiên bị lấy ra một góc trong đó?

Trang Chu mộng điệp, hay là điệp mộng Trang Chu.

Rốt cuộc chân tướng là gì?

Có khi nào…… ngay cả thế giới ban đầu cô tồn tại cũng xuất phát từ ngòi bút của một người nào đó?

Thế giới rộng lớn, mà cô giống như một giọt nước trong đại dương, một con ếch ngồi đáy giếng.

Sau khi vô tình nhìn thấy một góc sự thật, sắp sửa lạc lối.

“Nghĩ nhiều như vậy làm gì?” Lục Hi giấu đi vẻ kỳ lạ trong mắt, lắc đầu nói.

“Hửm?” Tô Cẩm ngước mắt theo phản xạ.

“Cho dù sự thật là gì, nhưng ở đây, có người nhà, có bạn bè của em,” hắn cong môi, “Còn có anh.”

“Vì trong lòng có vướng bận, cho nên con người mới tồn tại trên thế giới này. Nếu đã như vậy, thật hay giả đâu có liên quan gì?”

“Vì trong lòng có vướng bận, cho nên con người mới tồn tại trên thế giới này.”

Tô Cẩm khẽ thì thầm, ngẩn người một lúc rồi bỗng nhiên mỉm cười.

Đúng vậy, nếu cô đã ở đây, nếu ở đây đã có điều mà cô vướng bận, có người thân và người cô yêu ở đây thì là thật hay giả có đâu có sao?

Nghĩ nhiều như thế chỉ là lo sợ không đâu, tăng thêm phiền não mà thôi.

Thấy cô đã thông suốt, Lục Hi cũng cười theo, nói: “Nói cho em một tin.”

“Gì vậy?” Tô Cẩm hiếu kỳ nói.

“Minh gia đồng ý chuyện của Tiết Khải và Kỷ Mẫn rồi.”

“Đồng ý rồi?” Tô Cẩm sửng sốt, nhướng mày nói: “Với tính tình của chú Minh mà đồng ý ư? Do Tiết Khải cương quyết sao?”

“Tiết Khải cương quyết, gia chủ nhà họ Minh có lẽ cũng không muốn phản đối người con trai khó khăn lắm mới tìm về được này, tóm lại chuyện này cuối cùng cũng trọn vẹn.” Lục Hi lắc đầu cười: “Trên đời này vốn dĩ không có gì là nhất thành bất biến, đặc biệt là lòng người, nếu không sao người ta lại nói là lòng người khó đoán chứ.”

(Nhất thành bất biến: đã hình thành thì không thay đổi)

Tô Cẩm tán đồng gật đầu, trong lòng lại nhớ tới lời mà anh trai từng nói.

Trên đời này không có hai chiếc lá hoàn toàn giống nhau, cũng không có hai tình yêu giống hệt nhau. Tình yêu của mỗi người đều là độc nhất vô nhị, bất kể là chua ngọt đắng cay, đều phải tự mình trải qua.

“Hóa ra là thật sự không giống nhau.” Cô cụp mắt, giấu đi sự nhẹ nhõm đột nhiên lộ ra trong mắt.

Không phải tất cả tình yêu đều sẽ biến chất, đều sẽ tiêu tán, đều sẽ vì lý tưởng và chênh lệch hiện thực mà tan thành mây khói.

Lục Hi nhìn cô gái bên cạnh hơi cong khóe môi, đáy mắt đào hoa cũng hiện lên ý cười.

“Chậc chậc, đạo diễn Lục và phu nhân trốn ở đây làm gì thế?”

Bên tai vang lên tiếng trêu chọc quen thuộc, Tô cẩm nâng mí mắt lên, nhưng không phản ứng lại.

Ban đầu khi Mộ Thanh gọi cô là phu nhân, Tô Cẩm còn sẽ hơi thẹn thùng, phản bác vài câu. Nhưng sau này, mọi người phát hiện bí mật cứ gọi cô là phu nhân thì tâm trạng đạo diễn nhà mình sẽ tốt hơn một chút, Tô Cẩm đã trực tiếp quen với lối xưng hô này.

Mà đối với thói quen làm rõ thân phận của mình này, đạo diễn Lục luôn quạt gió thêm củi và mừng thầm.

Nếu không phải là Mộ Thanh, có lẽ cô còn chẳng muốn nâng mí mắt.

Mộ Thanh thấy cô không nói gì cũng không thèm để ý, quay sang Lục Hi hỏi: “Đạo diễn Lục, tiệc đóng máy mời ở đâu nào?”

Vì có Tô Cẩm nên Lục Hi quen thuộc với cô hơn các diễn viên khác một chút. Nhưng cũng chỉ là quen biết thôi, nếu không phải có Tô Cẩm ở đây, cô cũng sẽ không to gan đến tìm vị Diêm Vương “ôn nhuận như ngọc” trong lời đồn này hỏi vấn đề như vậy.

“‘Tiệc đóng máy à,” Quả nhiên, đạo diễn Lục rất vui vẻ cười nói, “Đế Hào.”

“Oa ồ!”

Mọi người lập tức lớn tiếng hoan hô.

Tô Cẩm nhíu mày, giơ tay kéo Mộ Thanh sang một bên.

“Thanh Thanh, sao đột nhiên cô lại hỏi cái này?”

“Sao vậy?” Mộ Thanh chớp mắt, “Tôi chỉ hỏi bừa thôi.”

“Diễn, cô cứ diễn đi.” Tô Cẩm liếc đôi mắt phượng vô cùng quen thuộc, “Tôi còn không biết cô à? Bình thường cô hận không thể dành hết thời gian dính lấy nam thần nhà cô, giờ còn nghĩ đi đâu ăn cơm?”

“Cái này…… Ừm……” Mộ Thanh chần chờ một lát, cuối cùng chỉ nói một câu “Đến lúc đó cô sẽ biết” rồi thoát khỏi tay Tô Cẩm.

Cho đến khi mọi người đã ăn uống no say ở tiệc đóng máy, Tô Cẩm mới biết cô nương này rốt cuộc muốn làm gì.

Tỏ tình.

Sảnh tiệc của Đế Hào thiết kế theo kiểu lớn bao nhỏ, Lục Hi mời tất cả các nhân viên của đoàn phim, các nhân vật chính tập trung ở gian chính của sảnh tiệc.

Trước mặt mọi người trong gian chính, Mộ Thanh tỏ tình với người đàn ông lớn hơn mình mười một tuổi.

“Bạch Hạo Tề, em thích anh từ rất lâu rồi.” Cô lấy hết dũng khí nói ra những lời này, thân thể vốn đang run lên vì căng thẳng đột nhiên bình tĩnh lại.

Thật ra cô chưa bao giờ che giấu tình cảm của mình dành cho Bạch Hạo Tề, hầu hết những người hay có mặt ở phim trường đều nhìn ra được, có điều mọi người đều chỉ ngầm hiểu chứ không nói ra, nhưng không ngờ cô gái nhỏ này lại có dũng khí như vậy, trực tiếp phá vỡ tầng giấy ngăn, không để lại một chút đường lui nào cho mình.

“Nếu anh cũng thích em thì hãy làm bạn trai của em, nếu anh không thích em thì em xin lỗi vì đã gây phiền phức cho anh trong khoảng thời gian này.”

Đứng giữa trung tâm ánh mắt của mọi người, giọng nói của cô gái đó rất bình tĩnh, đôi mắt phượng xinh đẹp sáng như sao trời, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

“Cô ấy thật dũng cảm.” Dù đã qua lâu rồi nhưng Tô Cẩm vẫn không quên được đôi mắt ấy.

Đôi mắt cực kỳ giống đôi mắt phượng của cô bây giờ, tràn đầy dũng khí và mãnh liệt mà cô không bao giờ với tới được.

Cô ấy và cô, thực sự hoàn toàn khác nhau.

“Còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi à?” Lục Hi ngồi trên ghế lái, quay đầu nhìn bé con nhà mình đang ngẩn ngơ, mở miệng hỏi.

“Ừ.” Tô Cẩm gật đầu.

Cô gái 22 tuổi, đuổi theo bước chân của mình yêu, không màng tất cả theo đuổi tình yêu trong lòng.

Đôi mắt cô cong lên, nhưng miệng lại khẽ thở dài.

Cảm giác dũng cảm quên mình như vậy là cảm giác như thế nào? Sẽ…… rất tốt đẹp sao?

“Dù gì cũng là người có tình cuối cùng cũng về bên nhau, không nên vui vẻ sao? Bé con thở dài cái gì chứ?” Lục Hi lái xe vào cao tốc, cười trêu chọc nói.

“Cũng đúng.” Tô Cẩm nghe vậy quay đầu nhìn góc nghiêng tuấn tú sạch sẽ của người đàn ông, cong môi nhẹ nhàng nở nụ cười: “Không ngờ tên hũ nút vừa nghiêm túc vừa đứng đắn như Bạch Hạo Tề lại thật sự thích ——”

“Két ——”

Tiếng thắng xe chói tai vang lên, Tô Cẩm đột nhiên quay đầu, còn chưa kịp nhìn rõ gì trong ánh đèn chói mắt, cả người đã rơi vào một lồ ng ngực ấm áp.

Hơi thở quen thuộc bao phủ toàn thân, tiếng phanh gấp chói tai và tiếng va chạm nặng nề đan xen vào nhau.

Khoảnh khắc đó dường như trôi qua rất nhanh, như chỉ trong nháy mắt, còn chưa kịp chớp mắt đã kết thúc, nhưng cũng dường như rất chậm, như thể mỗi một khung hình đều bị máy quay cố ý kéo dài, từng tấc một chạy qua trước mắt.

Không thể cự tuyệt, không chỗ trốn tránh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play