Hàm Nhiên bước ra khỏi phòng thì thấy học trưởng Dương.
- Học trưởng Dương là anh...!anh sao lại ở đây.
- Ừ là anh...!Em không sao chứ Hàm Nhiên...!Kể ra thì dài nắm.
- Chúng ta tìm nơi để nói chuyện đi.
Hàm Nhiên bước theo học trưởng đến một quán nước để nói chuyện.
- Tay anh đợt đó...!Em xin lỗi vì em mà anh bị như vậy.
- À tuy Bắc tổng rút gần tay anh nhưng anh ấy lại đưa anh đến bệnh viện nối gần và anh ấy tài trợ cho anh đi ra nước ngoài học tập nên giờ anh đã làm trưởng khoa rồi.
- Hả? Em tưởng là anh ta...!Chẳng nhẽ anh ta hối hận sao?
- Chắc cũng vì ghen nên anh ấy mới hành động vậy.

Bắc Tổng đó rất yêu em đó.
Hàm Nhiên có chút ngạc nhiên về Bắc Khải và cô không hiểu hết về con ngươig đó như nào nữa.

Nói chuyện với học trưởng xong cô bắt đầu về khu nhà trọ của mình và lấy chút đồ sau đó cô ra ga tàu và bắt xe về nhà.
Mẹ cô nhìn thấy cô về thì vui mừng mà ôm lấy cô.
- Mẹ...!Con giờ mới về thăm mẹ được.
- Sao con gầy vậy? Con không ăn uống đầy đủ sao?
- Dạ không có mẹ.

Chúng ta về nhà đi mẹ.
Hai mẹ con cô vào ngôi nhà quen thuộc của cô nơi đây thật ấm cúng.

Bắc Khải sau đó anh rời bệnh viện về nhà và nhìn thấy cô ả kia thì anh hết sức tức giận.
- Bắt cô ta lại cho tôi.
- Anh Khải...!anh sao lại bắt em...
Cô ả nhìn thấy anh về thì vui mừng nhưng khi nghe thấy anh bảo bắt cô ta lại thì cô ta hết sức hoảng sợ.
- Cô còn nói sao? Dám trước mặt tôi mà cắm sừng tôi lại còn dám lấy danh của tôi cho cô ấy uống thuốc phá thai.
- Không...!em không có...!Hàm Nhiên cô ta tự uống...
- Cô nghĩ tôi tin cô sao? Đúng là tôi ghét cô ấy mang thai con thằng khác nhưng mà không có nghĩ tôi giết đứa trẻ.
- Không...!xin anh tha cho tôi....
Bắc Khải ngồi lại ghế và ánh mắt muốn giết người nhìn ả ta.
- Cho cô ta uống thuốc giống như cô ta cho Hàm Nhiên uống cho tôi.
Bắc Khải quát đám vệ sĩ và đám vệ sĩ làm theo anh mà bóp mồm cô ta đổ hết bát thuốc vào.

Cô ta liên tục lắc đầu và cầu xin nhưng vô ích.
- Khụ...!khụ...
- Xem cô nếm trải cảm giác của cô ấy như nào.

Người đâu mang cô ta xuống hầm nhốt lại cho tôi.
- Bắc Khải anh chết sẽ không yên đâu.

Tôi nguyền rủa anh.
- Cắt lưỡi cô ta cho tôi.

Tôi không muốn nghe giọng cô ta.
- Anh như vậy là bắt người trái phép đó.
Cô ả cầu xin không được thì bắt đầu chửi rủa anh.

Đám vệ sĩ nghe lệnh anh mà kéo cô ta xuống hầm và cắt lưỡi cô ta.

Cô ta kêu gào thảm thiết vì đau đớn, bụng cô ta đau và kèm theo không thể nói được nữa.
Đám vệ sĩ chăm sóc đặc biêt cho cô ta, cô ta bị đám vệ sĩ của anh liên tục hãm hiếp cô ta đến khi cô ta ngất đi vẫn bị chúng liên tục thay nhau hãm hiếp.
Giải quyết cô ả xong thì anh cũng rời khỏi nhà.

Đến công ty vì anh cảm thấy ngôi nhà này giờ quá lạnh lẽo.
- Thư kí Hứa cậu đến công ty cùng tôi.
- Sếp à.

Nay em có hẹn với người yêu.
- Cậu mà cũng có người yêu á?
- Sếp nghĩ ai cũng như anh à.

Ế đến vậy mà không có ma rước sao?
Thư kí Hứa thấy mình cũng hơi liều khi chê sếp anh.

Anh thấy cũng đúng, còn đang suy nghĩ thì bị giọng nói lạnh lùng vang nên.
- Cậu chê mình sống tốt quá rồi sao?
- Dạ sếp.

Em không dám ạ.

Nhưng mà nó là sự thật
- Tên họ Hứa kia...!Cậu muốn chết à?
Bắc Khải tức giận chỉ tay về thue kí Hứa nhưng mà anh chậm một bước mất rồi.

Thư kí Hứa vậy mà đã chuồn mất tiêu rồi.

Để lại Bắc Khải bực tức ở lại, anh thề rằng sẽ thoát ế mới được.
- Cẩn Nam cậu rảnh không đ uống rượu.
- Nay tôi bận phải đưa em yêu đi ăn rồi nhé! từ nay sẽ không đi với cậu được rồi.

Hì...
Nói rồi Cẩn Nam tắt máy để lại một mình Bắc Khải đứng ngơ ra cầm điện thoại.

Giờ có mỗi anh là cô đơn thôi à, số anh đúng khổ quá mà.

Đang suy nghĩ thì nhận được điện thoại của mẫu hậu anh.
- Mẹ à...

- Thẳng con bất hiêud kia mày còn không mau ra sân bay đón tao?
- Mẹ có thể gọi tài xế mà.
- Tao cứ thích gọi mày đấy được không?
- Dạ được được mẹ.

Mẹ chờ chút.
Bắc Khải anh giờ đúng là khổ tâm quá mà.

Ai cũng bắt nạt anh được đã vậy còn ế bị đám bạn cười cho chứ.
Chạy xe trên đường đúng 39 phút thì chiếc xe đỗ luôn trước mặt Bắc Phu nhân làm cho bà giật mình lùi lại phái sau tí nữa là té ngã.
- Thằng kia..

mày định dọa bà à...
- Mẹ à...!mẹ còn ở đó mà chỉ tay mau nên xe đi để con đưa mẹ về.
- Mày vội cái gì chứ? mày thì có cái gì cần vội.
- Đi tìm vợ được chưa mẹ?
Bắc phu nhân gật gù coi như hiểu chuyện, bà bước nên xe và bắc Khải phóng đi.

Về đến nhà thì anh mang hành lí vào cho bà.
- Mày vẫn không theo đuổi được Hàm Nhiên sao?
- Mẹ đừng nhắc cô ấy nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play